Chương 15: (Vô Đề)

Hai vợ chồng Diệp Văn Ung không thể đến sân bay tiễn Diệp Nam Sơ vào giữa trưa hôm sau vì bận việc.

Diệp Bắc Bắc cứ bĩu môi ôm rịt anh mình chẳng chịu buông, Diệp Nam Sơ chỉ đành bất lực vỗ về lưng cô nàng rồi ghẹo: "Được rồi, em mà còn không buông tay nữa thì vị đứng sau em sẽ dùng ánh mắt giết anh chết tươi luôn."

"Anh ấy dám!" Diệp Bắc Bắc đanh đá ngước lên cao giọng nói.

Trịnh Mân Vũ đứng sau Diệp Bắc Bắc "…Oan quá! Chuyện tày đình cỡ đó sao em dám làm đây, anh cả đừng tùy tiện đoán ý em vậy chứ? Ánh mắt chân thành thiết tha của em rõ ràng là đang không nỡ chia tay anh cả mà."

"Tự dưng em ngửi thấy mùi mập mờ đâu đây." Diệp Bắc Bắc buông Diệp Nam Sơ ra rồi huých nhẹ anh, đáp: "Anh mau đi đi, còn anh yêu tinh nhỏ đằng sau cứ để em thu phục."

Trì Thư Ý vẫn luôn điềm đạm cười, nghe ba người họ lời qua tiếng lại, mãi đến khi Diệp Nam Sơ và Trịnh Mân Vũ siết tay rồi ôm riết vai nhau thay cho lời chia tay thì anh mới đến từ biệt cô.

Trịnh Mân Vũ tinh ý, thấy thế bèn kéo Diệp Bắc Bắc ra chỗ khác, chừa không gian cho hai người họ.

Trì Thư Ý đưa đồ mình chuẩn bị cho anh: "Tối hôm qua em nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn lôi Bắc Bắc soạn mấy thứ này đưa anh, bên trong có thuốc dự phòng, nếu qua ấy có cảm vặt hay sốt gì đó thì anh nhớ uống thuốc đều đặn, à…Thuốc dạ dày cũng có một chút, anh ở bên kia một mình nhớ quan tâm đến bản thân nhiều hơn, lỡ có bệnh thì cũng đừng cố gắng làm việc tiếp, nếu có chuyện gì xảy ra…"

Cô còn chưa nói xong, Diệp Nam Sơ đã tiến đến ôm cô vào lòng, Trì Thư Ý ngạc nhiên đến độ cứng đờ cả người.

Anh ôm chặt lắm, suýt nữa làm cô nghẹt thở, Trì Thư Ý hơi nhíu mi gọi: "Anh Nam Sơ…"

"Để anh ôm chút thôi," Ngừng một chút rồi nói tiếp: "Một lần cuối cùng."

Cánh tay vốn đang vươn lên định đẩy anh ra chợt khựng lại, nhất thời không biết phải làm sao mới tốt.

Sau một hồi im lặng, anh buông cô ra, giơ tay xoa đầu cô cười cười bảo: "Được rồi, em nhớ giữ sức khỏe."

"Anh cũng thế nhé."

"Phải hạnh phúc đấy."

"Mong anh cũng vậy.

"…" Anh không biết nói gì tiếp, thở dài hỏi: "Không còn chuyện gì muốn nói với anh à?"

Trì Thư Ý nhớ lại "nhiệm vụ" mình nhận được sau khi an ủi Đường Trinh Thục bận sầu não chuyện "mất con dâu" vào tối qua trong sân nhà, cô mím môi, ngập ngừng lên tiếng: "Dì Đường có chuyện muốn em nói với anh."

"Có thể chọn không nghe không?" Anh làm ra vẻ thấy chết không sờn.

"Đừng khiến em khó xử mà, anh Nam Sơ." Vẻ mặt Trì Thư Ý hơi xấu hổ.

Anh bất lực gật đầu, "Được rồi được rồi, em nói đi."

"Dì Đường nói, anh đã qua tuổi trai tráng tới nơi rồi, cũng nên lấy vợ yên bề gia thất vì dầu sao cũng không thể "cưới" sự nghiệp cả đời, bà còn bảo…"

"Nếu đến tết mà còn không mang bạn gái về được thì đừng mơ bước vào nhà đúng không?"

Trì Thư Ý gật đầu.

"Sao lại cố ý kêu em chuyển lời?"

Trì Thư Ý chỉ cười cười không đáp, ban đầu cô cũng muốn biết vì sao lắm chứ…Sao lại giao "nhiệm vụ" khó xử này cho cô, còn nhớ Đường Trinh Thục đã trả lời: "Vì thằng bé sẽ nghe lời con."

Thật ra khi nghe thấy Trì Thư Ý không lấy làm tin tưởng chút nào, sao anh Nam Sơ lại nghe lời cô nói được chứ.

Thế mà…Giây tiếp theo anh lại đồng ý thật, "Anh sẽ nỗ lực…Thoát kiếp độc thân…Trong năm nay vậy."

Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh Nam Sơ, người luôn hiểu rõ và luôn kiên định với kế hoạch của bản thân lại có vẻ không chắc chắn về tương lai như này, Trì Thư Ý cứ như bị chọc trúng điểm cười vậy, cô bật cười ra tiếng, thoáng gật đầu: "…Thế, được rồi, nên là…Anh Nam Sơ nhớ cố lên nhé."

Loa ở sảnh sân bay phát lên, Diệp Nam Sơ bảo: "Anh phải đi, em quay về đi đã." Dứt lời bèn xoay người cô lại, "Em cứ đi về phía trước, Tiểu Bắc và Mân Vũ cách em có hai mươi bước chân thôi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!