Chương 8: Lấy lòng (1)

Chiếc xe tiến vào trong một căn biệt thự sang trọng khác. Từ bên ngoài nhìn vào căn biệt thự này vô cùng cổ kính. Bên trong nội thất được bày trí theo phong cách Âu cổ toát lên vẻ xa hoa vốn có của chủ căn nhà.

Lưu Nhiên đi thẳng lên trên tầng, phía sau bà còn có cả người hầu lẫn quản gia.

"Tình hình sao rồi?" Lưu Nhiên lên tiếng hỏi quản gia bên cạnh.

Quản gia bên cạnh nhanh chóng nói: "Tình hình vẫn không có tiến triển gì tốt, bác sĩ Bạc nói có khả năng cao cậu hai sẽ không tỉnh lại nữa…"

Nghe xong mấy lời của quản gia Lưu Nhiên sắc mặt tối sầm, bước chân cũng dừng lại: "Không phải dạo trước vẫn tốt sao? Các người chăm sóc kiểu gì vậy?"

Tiếng của Lưu Nhiên có chút lớn dọa cho đám người hầu phía sau vội vã quỳ rạp xuống, đến quản gia cũng cúi đầu thấp hơn.

"Bác sĩ Bạc nói là do ý chí của cậu ấy không còn nữa, nếu có thể tìm được người mà cậu ấy thích nói chuyện hằng ngày… thì…"

Quản gia có chút ấp úng, sắc mặt của Lưu Nhiên càng lúc càng khó chịu, cuối cùng bà ta hét lên: "Thì cái gì? Có mỗi một câu cũng nói không xong…"

Quản gia vội vàng: "Thì khả năng cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại…"

Lưu Nhiên nghe xong thì còn bực bội hơn, bà ta đuổi tất cả đám người hầu ra ngoài, đến quản gia cũng không bớt lại còn mình thì bước vào căn phòng lớn trên tầng hai.

Cạch!

Cánh cửa được đẩy ra, bước chân của Lưu Nhiên chậm lại.

Giữa căn phòng lớn này là một chiếc giường, trên giường đang có một người đàn ông nằm ngủ. Không phải ngủ mà là đã mất đi ý thức giống như thực vật không hề cảm nhận được gì cả.

Lưu Nhiên tiến lại gần ngồi vào chiếc ghế bên cạnh. Gương mặt nhìn người đàn ông đang nhắm mắt kia dịu dàng hơn bao giờ hết, đến lông mày lúc nãy nhíu lại thì bây giờ bắt đầu dãn ra.

"Tự, cậu ngủ lâu lắm rồi, vẫn không chịu tỉnh lại sao?"

Lời của Lưu Nhiên vang lên chỉ có một mình bà ta nghe thấy, ngoài ra không còn ai khác.

"Cũng đã nhiều năm trôi qua rồi, người phụ nữ ấy cũng không trở lại nữa, cậu hà tất phải khổ sở như thế? Nếu như năm đó cậu không cố chấp như vậy thì cũng không rơi vào bước đường này. Đến chiếc nhẫn của Dịch gia cậu cũng đem tặng cho cô ta… Dịch Hoài Tự, vì sao cậu lại yêu cô ta như thế?"

Từng lời của Lưu Nhiên vang lên như đang chất vấn vừa lại như đang trách móc. Nhưng thật đáng tiếc không ai có thể cho bà ta câu trả lời nữa vì người đàn ông kia đến một cái nhíu mày cũng không có, hơi thở yếu ớt phải dừng tới máy thở.

Lưu Nhiên đứng dậy quan sát Dịch Hoài Tự một lần, tay bà đưa xuống chạm vào gương mặt kia khổ sở: "Nếu cậu còn cứ mất đi ý chí như vậy… cậu sẽ chết. Cậu chết rồi… tôi phải làm sao?"

"Có phải cậu muốn nhìn tôi khổ sở tới chết đúng không? Cậu nhẫn tâm muốn như vậy đúng không? Dịch Hoài Tự… trả lời tôi đi… Tỉnh lại đi…"

Trên gò má của Lưu Nhiên có rơi ra mấy giọt lệ. Năm tháng qua đi chỉ để lại sự già nua mà vẫn không tìm được hạnh phúc như khi còn trẻ nữa rồi.

Bà ta khép cánh cửa kia lại rồi một mình rời đi. Lúc đi cũng không quên dặn dò người làm chăm sóc cẩn thận cho người đàn ông kia.

***

Hôm nay là cuối tuần, Dịch Tư Nghiêm trở về sớm hơn một chút. Anh vừa mới bước vào nhà thì đã thấy Châu Liên đang cùng với một người hầu khác nói chuyện. Người mà cô đang nói chuyện không ai khác là dì Hà. Ngay từ khi còn bé dì Hà đã chăm sóc Dịch Tư Nghiêm rồi nên anh vô cùng kính trọng bà ấy.

Tiếng cười vui vẻ của Châu Liên chợt thoảng vào tai anh.

"Dì xem, mắt với miệng của cháu còn có thể biến hóa đa dạng thế này đây…"

Nói xong câu đó cô vội di chuyển mắt với quai hàm chọc cho người phụ nữ tên dì Hà kia cười một trận lớn. Bọn họ còn đang cười nói vui vẻ thì dì Hà ngay lập tức phát giác ra sự xuất hiện của Dịch Tư Nghiêm. Bà ấy vội khép miệng lại cúi đầu chào: "Cậu chủ mới về…"

Dịch Tư Nghiêm khẽ nghiêng đầu chào lại.

Sau đó anh đi tới chỗ của hai người kéo lấy tay Châu Liên vừa đi vừa nói: "Cô nói xem, đây là lúc cô đang chán nản?"

Châu Liên vùng tay: "Tôi tươi cười vui vẻ đấy, chọc tức chết anh."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!