***
Sáng sớm hôm sau, mặt trời vừa mới lên đã dội một chút ánh nắng qua khe cửa rồi lọt vào đáy mắt Châu Liên làm cô tỉnh giấc.
Cô nhíu mày rồi lại đưa tay lên che đi vài vệt sáng kia. Khi cô mở mắt mới biết mình đang nằm trên giường, bên cạnh còn có Dịch Tư Nghiêm.
Châu Liên vội vàng ngồi dậy, bả vai có hơi mỏi, có lẽ là do tối qua cô ngủ sai tư thế. Nhưng chuyện vai đau nhức không phải vấn đề, quan trọng là giờ này sao Dịch Tư Nghiêm vẫn còn nằm ở giường…
Kí ức của Châu Liên chợt nhớ lại một vài chuyện. Cô nhớ lại tối hôm qua mình đã kích động thế nào. Ánh mắt cô chợt di chuyển nhìn tới bàn tay được băng bó bằng bông trắng của anh. Cô hơi nhói lòng khẽ chạm vào nó.
Tay vừa chạm vào thì Dịch Tư Nghiêm cũng mở mắt, anh đưa tay còn lại chạm vào mái tóc cô, gương mặt sạch sẽ thêm vài phần tùy hứng mà rất ít khi cô bắt gặp được ở anh trong bộ quân phục.
"Sao anh vẫn nằm đây? Anh không đi làm sao?"
Dịch Tư Nghiêm lắc đầu: "Anh được nghỉ phép hai ngày, hai ngày này anh sẽ ở bên cạnh em."
Lời này như đem chút ngọt ngào sau tất cả những chuyện kinh hoàng tối qua mà dành lại cho cô chút ấm áp.
"Tay anh sao rồi? Còn đau không?" Châu Liên ân cần hỏi.
Dịch Tư Nghiêm ngồi dậy, anh tựa đầu Châu Liên vào vai mình.
"Không sao, chút vết thương này có gì nghiêm trọng…"
Gương mặt Châu Liên có vẻ lấn cấn, cô không biết phải nói với anh từ đâu, chuyện gì nhưng cảm giác hôm qua anh nhìn cô hỏi thật lòng cô lại không thể hoàn toàn không chế được hết cảm xúc của mình.
Dịch Tư Nghiêm dường như hiểu hết cô muốn nói gì vậy, anh chỉ khẽ nở một nụ cười dịu dàng an ủi cô.
"Mọi chuyện em làm anh đều biết chỉ là anh không muốn em kích động như hôm qua. Anh sẽ không ngăn cản em báo thù, cũng không ép buộc em điều gì cả. Anh chỉ hy vọng em đừng suy nghĩ nhiều tổn hại đến cơ thể và đến cả con của chúng ta."
Châu Liên không hiểu những gì Dịch Tư Nghiêm đang nói. Nếu anh nói không bận tâm sao có thể ngăn cản cô đỡ nhát dao kia? Anh có phải lo sợ vì cô sẽ mất đi đứa bé? Rốt cuộc thì cô quan trọng hơn hay đứa trẻ nằm trong bụng? Cô chưa từng có tự tin rằng anh sẽ yêu mình nhưng ít nhất cô chỉ muốn giành được một chút tình cảm gì đó thật lòng từ anh.
"Em sẽ chú ý, cũng hy vọng lời anh nói hôm nay anh đều có thể làm được."
Châu Liên bước xuống giường vệ sinh cá nhân, lúc cô đứng trong phòng vệ sinh, đối diện với chiếc gương lớn phản chiếu chính hình ảnh của mình lúc này cô mới nhận ra mình chật vật như vậy. Giữa tình yêu và báo thù cô chỉ có thể lựa chọn một thứ. Nếu chọn tình yêu cô sẽ sống cả một cuộc đời dằn vặt và đau khổ.
Sẽ thế nào nếu sau này con cô hỏi ông ngoại đâu? Cô sẽ không trả lời được rằng chính ông chú họ của con giết ông ấy được.
Còn nếu lựa chọn từ bỏ tình yêu trở thành một công cụ báo thù thì cuộc sống này phải chăng đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa? Dành cả một cuộc đời để báo thù vậy thì khi cô báo thù được rồi liệu cô sẽ vui chứ? Còn con của cô, Dịch Tư Nghiêm thì sao?
Rất nhiều câu hỏi dằn vặt đặt ra trong đầu Châu Liên như thôi thúc cô chọn một lựa chọn duy nhất để có thể tiếp tục có mục đích cô tồn tại. Nhưng câu hỏi lại quá khó để trả lời… cô chỉ có thể trì hoãn…
Nếu có thể cô chỉ ước mình chưa từng được biết những bí mật kia, cũng đừng gặp được Dịch Tư Nghiêm để bản thân đừng dằn vặt đau khổ như vậy.
Châu Liên rời nhà vệ sinh rồi đẩy cửa căn phòng của hai người ra đón nhận lấy ánh sáng của mặt trời ngoài kia. Lúc này cô cũng đã tự có quyết định của riêng mình rồi. Có thể cô sẽ bỏ qua thù hận, rời khỏi đây đem theo đứa con của mình.
Dịch gia không phải là nơi cô có thể ở lại. Con của cô cô cũng không mong nó sẽ trưởng thành với toàn những người không tim không phổi này…
Như vậy thời gian còn lại cô dành cho anh không còn nhiều nữa, chỉ mong sao đoạn thời gian cô sắp rời đi sẽ để lại một chút kỉ niệm đẹp giữa cô và anh. Dù sau này biết khi gặp lại có thể hai người sẽ trở thành người dưng nhưng cô mong rằng chút tình cảm cuối cùng này sẽ khiến anh nhớ lấy cô.
Gương mặt Châu Liên đột nhiên nở một nụ cười, cô quay mặt lại nhìn về phía Dịch Tư Nghiêm nói với anh: "Dịch Tư Nghiêm, chúng ta ra ngoài được không?"
Dịch Tư Nghiêm nhìn thấy nụ cười vui vẻ trên môi cô đột nhiên tâm trạng cũng tốt hơn hẳn. Anh vươn vai rồi rời khỏi cái giường lớn.
"Được!"
***
Cứ thế bữa sáng của hai người nhanh chóng ăn xong. Lúc lên xe rời khỏi căn biệt thự có vài vệ sĩ đã ngăn cản anh lại nhưng Dịch Tư Nghiêm đã dùng quyền uy của mình để đưa Châu Liên đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!