Chương 41: Bại lộ

Bên ngoài sảnh có rất nhiều người đang ngồi, ở chính giữa là ông cụ Dịch, bên cạnh là Dịch Hoài Tự, Lưu Nhiên và Dịch Hoài Thành. Còn Châu Liên thì đang quỳ ở giữa nhà gương mặt mang đầy sự lạnh lẽo và hận thù.

Ông cụ Dịch lên tiếng trước: "Rốt cuộc mày muốn làm gì? Muốn lật đổ Dịch gia sao? Đừng có mơ…"

Đi kèm tiếng quát kia là tiếng ho dài liên tục. Ông cụ Dịch năm nay cũng đã nhiều tuổi rồi nên mỗi khi tức giận sức khỏe của ông ta càng yếu đi mà thôi.

Dịch Hoài Tự ngồi bên trên định mở miệng nói gì đó nhưng thật không ngờ Châu Liên rất cứng đầu. Khi bị ông cụ Dịch mắng nhiếc như thế mà vẫn còn cứng miệng đáp trả.

"Các người làm sai thì phải chịu, giết người, cưỡng hiếp… đều phải trả giá…"

Châu Liên vừa nói vừa chỉ tay và mặt của Dịch Hoài Tự càng khiến cho ông cụ Dịch nóng tiết.

"Đúng là đồ không biết điều… người đâu, vả miệng…"

Người hầu ở bên cạnh nhanh chóng đi tới trước mặt Châu Liên, đang định dơ tay hành hình thì Dịch Tư Nghiêm đột nhiên xuất hiện.

"Ai dám đánh cô ấy?"

Tiếng của anh như lấy hết đi tất cả sự chú ý của mọi người.

Ông cụ Dịch thấy Dịch Tư Nghiêm nói như thế cũng phẩy tay ra hiệu cho người hầu lui xuống. Bây giờ trước đại sảnh chỉ có thành viên của Dịch gia nên bọn họ ba mặt một lời.

Mở miệng nói trước vẫn là ông cụ Dịch.

"Cháu xem, con ả đẻ thuê này đã làm những gì đi…"

Ông ta nói xong câu đó thì ném xấp tài liệu đi kèm với chứng cứ là chiếc điện thoại mà ngày ấy Châu Liên đã ghi âm được. Châu Liên vốn dĩ nhờ một người vô cùng xa lại nhưng vẫn không thể hiểu nổi mọi chuyện sao lại có thể sớm bại lộ thế này.

"Đừng tưởng trong bụng nó có cốt nhục của con cháu Dịch gia nên cô ta muốn làm gì thì làm…"

Dịch Tư Nghiêm đứng bên cạnh Châu Liên, đôi mắt nhìn sơ qua đống tài liệu kia rồi nghĩ ngợi một hồi lâu. Rốt cuộc anh cũng tìm kiếm được câu trả lời cho chính mình. Vì sao hôm ở bệnh viện phụ sản cô lại có biểu hiện lạ lùng như thế…

Anh biết tất nhưng cũng chẳng vội vạch trần mà quay sang nhìn Châu Liên nhẹ nhàng hỏi một câu: "Thật sao?"

Châu Liên nhìn anh, trong lòng không biết sẽ nói thế nào nữa. Nếu cô nói thật anh vẫn sẽ bảo vệ cô chứ?

Cô đem hết phần dũng khí cuối cùng trong người ra để thừa nhận: "Phải, chính tôi đã làm như thế!"

Dịch Tư Nghiêm ngay lập tức phản ứng lại, anh ngồi xuống bên cạnh cô. Ngón tay thô ráp khẽ vuốt hết những ngọn tóc nhỏ kia sang một bên rồi nói với cô: "Vậy thì phải phạt rồi…"

Anh vừa nói vừa buộc lại mái tóc dài đã xõa kia, xong xuôi mới đứng dậy cho ông cụ Dịch một câu trả lời: "Nếu cô ấy đã làm sai thì phải nhận phạt, có điều tạm thời nể mặt cháu chắt của Dịch gia, cháu mong ông hãy để cô ấy sinh xong đứa trẻ."

Dịch Hoài Tự ngồi một bên nãy giờ im lặng cũng chịu lên tiếng: "Cứ vậy đi, dù sao cũng chưa có tổn hại gì…"

"Trước mắt cứ nhốt cô ta lại, từ giờ cho tới lúc sinh tuyệt đối không được bước ra khỏi biệt thự này nửa bước!"

Ông cụ Dịch bỏ lại những lời đó rồi rời đi. Dịch Hoài Thành bận rất nhiều việc nên sau khi mọi chuyện xử trí xong xuôi cũng vội vàng kéo Lưu Nhiên đi theo, để lại mọi chuyện ở đây cho Dịch Tư Nghiêm sắp xếp. Nhưng thật không ngờ rằng bọn họ còn chưa đi được thì Châu Liên không biết cầm lấy con dao ở đâu lao về phía Dịch Hoài Tự.

"Nếu pháp luật không thể giúp tôi, thì chính tôi sẽ tự thay trời hành đạo."

Châu Liên nói xong câu đó vội vàng nhằm vào Dịch Hoài Tự mà hành động nhưng mũi dao sắc nhọn kia còn chưa chạm vào được da thịt của ông ta thì đã bị tay của Dịch Tư Nghiêm đỡ lại.

Anh thay cho ông ta một con dao nên bàn tay anh bây giờ hiện đang chảy máu. Châu Liên mở to mắt nhìn anh, vừa kinh ngạc vừa lo lắng không thôi. Cô kinh ngạc vì anh đã đỡ một nhát dao cho Dịch Hoài Tự, rõ ràng cô đã tự hy vọng rằng anh sẽ không xen vào cuộc báo thù này nhưng cuối cùng thì mọi chuyện lại chẳng đúng ý.

Tất cả kế hoạch cô vạch ra đều bị hỏng hết.

Chát!

Lưu Nhiên chạy từ ngoài cửa vào tát một cái mạnh vào gương mặt của Châu Liên khiến cô ngã khụy xuống đất. Mọi chuyện cô làm từ đầu đến giờ đã khiến bà ta vô cùng tức giận. Sau cái tát đó Lưu Nhiên còn thét lớn mắng chửi: "Mày điên rồi sao? Mày tưởng mày có cái quyền lên tiếng hay đòi hỏi gì trong cái nhà này? Thân phận của mày chỉ là một con ở, một kẻ đẻ thuê thôi… tỉnh lại đi…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!