Sức khỏe của Dịch Tư Nghiêm đã tốt lên nhiều, anh đã có thể đi lại bình thường, tuy nhiên bác sĩ vẫn căn dặn anh phải cẩn thận.
Sở dĩ anh nhanh chóng khỏe như vậy cũng là do thể chất khỏe mạnh từ nhỏ, cộng thêm việc anh là quân nhân, trước đây bị thương cũng rất nhiều nên cơ thể đã sớm hình thành được sức đề kháng hơn người thường một chút.
Dịch Tư Nghiêm ngồi trên giường tỉ mỉ xem xét bản đồ của Lạc Thành. Tin tức của cấp dưới gửi tới anh đều xem xét thật kĩ. Lạc Thành không phải là nơi để ẩn dấu, người RaiMa không thể biến mất không dấu vết như vậy được.
Anh cầm bút đánh dấu tất cả những nơi trên bản đồ anh cho rằng bọn họ có thể trốn. Việc người RaiMa tiến vào lạc thành không chỉ là uy hiếp tới tính mạng của anh nữa mà còn liên quan tới các vấn đề chính trị và quân sự của cả nước. Chính vì thế mà Dịch Tư Nghiêm càng nôn nóng hơn trong việc tìm người.
Cạch!
Châu Liên mở cửa phòng đi vào, trên tay cô còn bưng một chiếc khay.
Dịch Tư Nghiêm nhìn thấy cô liền nhanh chóng gập tấm bản đồ kia lại rồi đặt lên kệ bàn bên cạnh giường. Anh lật chăn đi xuống giành lấy chiếc khay khia từ tay Châu Liên.
"Bụng em to rồi, việc này nên để người hầu làm đi. Dù sao trong bụng em bây giờ là người thừa kế duy nhất của Dịch gia mà…"
Châu Liên khẽ cúi xuống nhìn cái bụng hơi nhô lên của mình khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt.
Dịch Tư Nghiêm kéo lấy tay cô rồi để cô ngồi trong lòng mình, hai tay anh vòng qua eo thuận tiện ôm lấy chiếc bụng nhỏ tròn xinh xắn kia. Hình như rất lâu rồi anh và cô chưa có vui vẻ như thế.
"Em nói xem, trong bụng em là con trai hay con gái?" Dịch Tư Nghiêm hỏi.
Châu Liên nhíu mày một cái: "Chắc là con gái đi…"
"Vì sao em lại đoán thế?"
"Tất nhiên là vì con rất ngoan rồi, anh xem bây giờ đã là tháng thứ tư rồi mà vẫn không thấy nó có biểu hiện gì quấy phá…"
Dịch Tư Nghiêm nghe xong khẽ đưa ngón tay lên chạm vào má Châu Liên dần dần lại đi tới đôi môi nhỏ mềm mại kia. Ngón tay anh vuốt nhẹ cánh môi đó, hơi thở nhẹ nhàng của anh khẽ vang bên tai Châu Liên khiến cô có chút bối rối.
"Hồi anh còn trong bụng mẹ, anh cũng rất ngoan."
Châu Liên nghe xong vội quay mặt lại đối diện với Dịch Tư Nghiêm. Đôi mắt cô tinh nghịch lườm anh một cái.
"Anh lại đùa em đấy à? Hồi anh trong bụng mẹ sao anh nhớ được?"
Khóe môi Dịch Tư Nghiêm cong lên đầy quyến rũ. Bình thường người đàn ông này đã luôn mang theo một mị lực gì đó rồi, tới hôm nay ngay cả khoác trên người bộ quần áo bệnh viện càng làm cho mị lực kia rõ ràng.
"Anh tưởng em sẽ tin chứ?"
Dịch Tư Nghiêm vừa nói vừa véo nhẹ vào má cô khiến cho hai má hơi hồng trông vô cùng đáng yêu.
"Anh tưởng em là đồ ngốc sao? Ít gì em cũng có chút thông minh đấy…"
Dịch Tư Nghiêm thấy Châu Liên dẩu môi nói lại anh không kiềm chế được mà kéo cô lại gần mình hơn. Đôi môi anh chạm khẽ lên cánh môi của cô. Một vị ngọt dịu dàng thanh mát nhẹ nhàng tan chảy trong miệng.
Chiếc lưỡi ranh ma của Dịch Tư Nghiêm liên tục dò xét và khiêu khích đầu lưỡi của Châu Liên. Mới đầu cô còn không thèm đáp lại nụ hôn của anh nhưng sau một hồi khiêu khích Châu Liên mới nghiêm túc tập trung vào việc hôn anh.
Hai người hôn nhau rất lâu, phải tới lúc Châu Liên bắt đầu cảm thấy choáng váng, móng tay cô cắm chặt vào bắp tay Dịch Tư Nghiêm anh mới chịu bỏ cô ra.
"Anh ăn cháo đi…"
"Ừ, em muốn ăn với anh không?"
"Không, em đã ăn rồi…"
"Nhưng anh muốn ăn cùng em…"
Dịch Tư Nghiêm làm Châu Liên hơi trần chừ một lát, sau cùng cô cũng bị anh thuyết thục ăn cháo cùng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!