Chương 16: Dạo phố vào buổi đêm

Châu Liên lúc đầu không chú ý lắm nhưng sau khi anh đeo dây chuyền cho cô thì cô lại nhìn thấy trên bàn tay Dịch Tư Nghiêm có đeo một chiếc nhẫn ở ngón tay cái. Điều đáng nói là nó cũng có màu đỏ giống như sợi dây chuyền kia. Châu Liên không nhịn được mà gặng hỏi: "Anh… chiếc nhẫn kia…"

Chưa để Châu Liên kịp nói hết Dịch Tư Nghiêm đã giải thích.

"Cũng không có gì, nhẫn này coi như là một món đồ chứng minh thân phận của tôi ở Dịch gia. Thường thì ở Dịch gia mỗi người đều có một chiếc nhẫn, màu sắc trên kim cương quyết định địa vị của người đó."

"Màu đỏ của anh chắc địa vị cao lắm đúng không?" Châu Liên thắc mắc hỏi.

Dịch Tư Nghiêm nhìn đôi mắt ngây thơ của cô khẽ cười. Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào mái tóc mềm mượt mùi thơm của tinh dầu bạc hà nhè nhẹ vô cùng thoải mái.

"Em nhầm rồi, màu này chỉ ở tầm trung thôi, người có địa vị cao nhất là ông nội tôi. Hôm nào nghỉ tôi sẽ dắt em qua đó gặp ông ấy…" Dịch Tư Nghiêm vừa nhìn cô cười vừa nói.

Châu Liên nghe như vậy vội lắc đầu liên tục: "Không… không cần đâu. Thời gian ấy anh dắt tôi ra ngoài chơi thì vui hơn đấy! Tôi chưa từng tham quan thành phố này một lần nào kể từ khi tôi tới đây…"

Châu Liên nói với đôi mắt chất chứa rất nhiều cảm xúc. Cô vừa hy vọng có thể cùng anh ở chung một chỗ, lại hy vọng có thể sớm rời đi. Tâm trạng rối bời này tất cả là vì cô đã trót đem tâm tư, tình cảm của mình đặt lên người đàn ông đối diện này đây.

Dịch Tư Nghiêm sau khi nghe cô nói xong có vẻ hơi bất ngờ nhưng sau đó anh vội đứng dậy còn kéo cả Châu Liên theo.

"Anh… định làm gì?"

"Đi dạo phố… không phải em muốn đi sao?"

Không chờ để Châu Liên phản ứng thêm Dịch Tư Nghiêm đã kéo cô dậy, lấy áo choàng lên người cô. Hai người đi ra ngoài một cách nhanh chóng. Lần này Dịch Tư Nghiêm tự mình lái xe, Châu Liên ngồi ghế phụ bên cạnh anh.

Xe của anh từ từ đi qua cổng lớn rồi đi thẳng ra ngoài đường. Đường phố vào buổi tối thường mang ánh sáng vàng ấm áp của đèn cao áp và chút âm thanh của còi xe. Dọc những con phố còn có rất nhiều người đi bộ. Người mặc váy ngắn, người mặc sườn xám… Mỗi người đều mang một màu sắc riêng.

Châu Liên chưa từng thấy khung cảnh nào nhộn nhịp và đông vui đến thế, cô cứ nhìn qua cửa kính của xe hơi mà quan sát. Gương mặt buồn tẻ bỗng chốc trở lên tươi cười hạnh phúc.

Đến lúc hai người xuống xe một loạt ánh mắt nhìn về phía này. Châu Liên cũng theo đó mà nhìn bộ quân phục trên người Dịch Tư Nghiêm rồi kiễng lên thì thầm: "Anh mặc bộ đồ này không thích hợp để dạo phố…"

Có lẽ đúng thật là như vậy, nhưng biết sao được đã đi chơi rồi không thể trở về thay đồ được. Vậy nên anh và cô đã có một quyết định khác.

"Chúng ta đi khu trung tâm mua sắm trước…"

"Hả?"

Anh kéo cô đi thẳng vào trung tâm thương mại trước sự chứng kiến của nhiều người.

"Em thấy bộ này thế nào?" Dịch Tư Nghiêm cất giọng hỏi.

Châu Liên hiện tại đang ngồi trên sofa ngẩn người khi nghe thấy tiếng gọi của anh ngay lập tức ngẩng mặt lên.

Vóc dáng cao lớn của Dịch Tư Nghiêm vô cùng gọn gàng chiếc áo sơ mi đen kia. Từng góc vai cho đến ống tay đều vừa vặn như chỉ đặt may riêng cho anh vậy. Tác phong đứng nghiêm túc trong quân đội cũng là một lí do nhỏ khiến anh vô cùng nổi bật trong bộ tây trang.

Châu Liên mải ngắm anh đến nỗi ngẩn người. Phải đến lúc anh hỏi thêm lần nữa cô mới giật mình phản ứng.

"À, rất phù hợp."

Dịch Tư Nghiêm nhoẻn miệng cười nhẹ. Anh ghé vào tai nữ phục vụ nói nhỏ mấy lời. Sau đó nữ phục vụ kia nghe theo chỉ thị đẩy hai dãy đồ tới. Một bên là váy dạ hội, một bên là quần áo váy vóc mặc thường ngày.

"Tiểu thư, đồ tôi đã đem tới rồi đây!" Nữ phục vụ đó nói.

Châu Liên nhìn người ta rồi lại quay sang nhìn Dịch Tư Nghiêm. Anh khẽ gật nhẹ đầu đồng tình. Cô nhoẻn miệng cười một nụ cười ngọt ngào rồi theo nữ nhân viên đó đi thử đồ.

Bộ đầu tiên là một chiếc đầm chiết eo. Mặc dù eo Châu Liên đang mang thai nhưng eo vẫn vô cùng nhỏ, người ngoài nhìn vào sẽ không thể nào biết được cô đang mang thai.

"Tiểu thư, cô mặc bộ này vô cùng hợp luôn…" Nữ phục vụ thốt lên.

Châu Liên ngắm nhìn mình trong gương xinh đẹp như một nàng công chúa. Từ nhỏ tới lớn cô chưa từng mặc một chiếc váy nào đẹp đến vậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!