Hôm đó, tôi bị giữ lại rất lâu. Không ai tin tôi, tôi ấm ức đến mức khóc lóc chạy ra khỏi văn phòng. Thư ký Tiểu Lưu đến đón tôi thấy vậy thì hoảng hốt, vội vàng đưa tôi về nhà.
Ba mẹ tôi vừa nghe xong chuyện thì giận đến phát run. Họ không ngờ hai người đó lại ác độc đến mức này, dám trực tiếp ra tay với một đứa trẻ như tôi.
Không biết Lưu gia dùng thủ đoạn gì mà tin tức về cuộc phỏng vấn đó nhanh chóng lan truyền khắp thành phố.
Thậm chí nó còn lên mạng, bị người ta cắt ghép thành video rồi đăng lên một nền tảng nổi tiếng. Chẳng bao lâu sau, video đó liền trở nên viral, thậm chí còn lên top tìm kiếm.
Người chỉnh sửa video quá mức xảo quyệt.
Họ cố tình cắt ghép cảnh Trương Hồng Diễm khóc lóc thảm thiết đối lập với vẻ thờ ơ của tôi, khiến bà ta trông như một người mẹ đáng thương bị mất con, còn tôi thì trở thành đứa trẻ m.á. u lạnh vô tình.
Cư dân mạng lập tức phẫn nộ, ào ào lao vào chửi rủa:
"Bọn buôn người không đáng sống! Phải xử b.ắ. n hết bọn chúng!"
"Người mẹ này khóc đến mức đau đớn như vậy, nếu là con tôi bị bắt cóc bao nhiêu năm, chắc tôi cũng đau đến c.h.ế. t mất!"
"Đứa trẻ này đúng là không hiểu chuyện, lại dám lạnh lùng với mẹ ruột như thế. Sinh ra một đứa con như vậy chẳng thà sinh cục thịt còn hơn."
"Bị tẩy não rồi, bọn buôn người muốn giữ nó lại thì tất nhiên phải nói xấu cha mẹ ruột rồi."
…
Chúng tôi ra sức giải thích, nhưng không ai tin. Bình luận trên mạng cũng chẳng gợn lên nổi một chút sóng nào.
Không biết ai đã làm lộ số điện thoại nhà tôi.
Ba mẹ tôi ngày nào cũng nhận được những cuộc gọi quấy rối, tin nhắn nguyền rủa.
Điện thoại công ty của ba tôi cũng bị làm phiền đến nổ máy. Nhiều người chẳng rõ đầu đuôi thế nào đã vội vàng hủy hợp đồng hợp tác với ông. Cả gia đình chúng tôi gần như bị hủy hoại vì chuyện này.
Lúc đầu, chúng tôi còn nghĩ rằng chỉ cần chờ cho mọi chuyện lắng xuống thì sẽ ổn. Nhưng dường như nhà họ Lưu không có ý định buông tha, mà ngược lại, họ liên tục thổi bùng làn sóng dư luận.
Đến một ngày, bọn họ ngang nhiên kéo đến nhà tôi, đầy vẻ đắc ý, đòi đưa tôi đi.
"Đây vốn dĩ là con gái tôi! Chính các người không biết xấu hổ, dám trộm mất con tôi!" Trương Hồng Diễm cười như thể đã nắm chắc phần thắng.
"Còn không mau giao con bé ra đây! Nếu không, tôi sẽ khiến các người thân bại danh liệt!"
Sắc mặt ba tôi xanh mét, không nhịn nổi nữa, quát lớn:
"Nói năng vớ vẩn! Rõ ràng chính các người ghét bỏ An An là con gái nên mới vứt nó đi! Giờ còn dám mở miệng nói mấy lời này à? Các người còn biết xấu hổ không?!"
Lưu Phúc Tài cười khẩy, châm một điếu thuốc:
"Lục tổng, giờ nói gì cũng vô ích. Nhưng An An thực sự là con ruột của chúng tôi."
"Trước đây chúng tôi có lỗi với con bé, nhưng không sao, sau này có thể bù đắp. Các người cứ khư khư giữ con nhà người ta như vậy, liệu có hợp lý không?"
Cút ngay!
Ba tôi gầm lên định lao vào, nhưng bị mẹ tôi ngăn lại. Mẹ chỉ thẳng vào mặt Lưu Phúc Tài, lớn tiếng quát:
"Đừng tưởng tôi không biết các người đang giở trò gì! Muốn đưa An An đi sao? Trừ khi bước qua xác tôi trước!"
"Hay lắm, có gan đấy!"
Lưu Phúc Tài giơ ngón tay cái lên cười khẩy, rồi phun nước bọt xuống đất:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!