Chương 1: (Vô Đề)

Năm tôi ba tuổi, bị bỏ rơi, ký ức mơ hồ nhưng vẫn còn đọng lại.

Tôi nhớ hôm đó là mùa đông, mẹ

- người chưa bao giờ dịu dàng với tôi, bỗng nhiên mỉm cười, ôm tôi vào lòng rồi hỏi:

"Muốn đi công viên giải trí không?"

Tôi vui sướng gật đầu. Mẹ dắt tôi ra ngoài, còn mua cho tôi một xâu kẹo hồ lô. Đến cổng công viên, mẹ bảo tôi đứng chờ, nói sẽ đi mua vé.

Tôi đứng đợi.

Chờ mãi, đến khi ăn hết kẹo hồ lô, đến khi trời tối sầm, mẹ vẫn không quay lại.

Lạnh. Rét cắt da cắt thịt. Tôi run rẩy đến mức tay chân tê dại, vừa sợ vừa hoảng loạn, khóc gọi mẹ.

Người đi đường chỉ trỏ, nhưng chẳng ai đến gần. Tôi vừa khóc vừa nức nở cầu xin:

"Mẹ ơi, mẹ ở đâu? Con không ăn kẹo nữa, không đi công viên nữa, mẹ đừng bỏ con mà!"

Nhưng chẳng ai đáp lại.

Lạ thật, tôi mới ba tuổi, vậy mà đã lờ mờ nhận ra – mẹ không phải bị lạc, mà là cố tình bỏ rơi tôi.

Bà ấy vốn chẳng yêu thương gì tôi. Bởi vì trước tôi đã có chị gái, mà tôi lại là con gái nữa. Tôi ra đời, phá tan giấc mộng sinh con trai của bà ấy. Kể từ ngày tôi chào đời, mẹ nhìn tôi chẳng khác gì kẻ thù, đánh mắng triền miên, thậm chí không cho tôi ăn cơm.

Tôi bất lực đứng giữa đường, không biết phải làm gì. Tôi chưa từng được ra ngoài nhiều, càng không biết đường về nhà.

Giữa lúc tôi khóc đến khàn giọng, một người phụ nữ mặc áo bông vội vã bước tới, quỳ xuống ôm tôi, cởi áo khoác quấn quanh người tôi.

Chiếc áo ấy còn vương hơi ấm của bà, thật dễ chịu.

Tôi dụi mặt vào n.g.ự. c bà, nước mắt nước mũi tèm lem, giọng lí nhí:

"Mẹ con không cần con nữa…"

Lúc đó, bà còn tưởng tôi chỉ là trẻ con nói bừa. Bà phẫn nộ dắt tôi đến đồn cảnh sát, tra ra tên tuổi của tôi, tìm về nhà tôi.

Vừa đến cửa, bà liền chất vấn mẹ tôi:

"Con nhà chị bị bỏ rơi ngoài đường, vậy mà chị vẫn thản nhiên ở đây sao?"

Mẹ tôi mở cửa, vừa thấy tôi liền cau mày, bực tức quát người phụ nữ kia:

"Chuyện nhà tôi, cô xía vào làm gì? Cút đi!"

Chỉ một câu, bà ấy đã hiểu. Mẹ tôi thực sự cố tình vứt bỏ tôi.

Xanh Xao

Hai người cãi vã một hồi, nhưng mẹ tôi nhất quyết không nhận lại con gái. Người phụ nữ kia giận dữ nói:

"Nếu chị không cần nó, tôi nuôi!"

Nói xong, bà bế tôi rời đi.

Nhưng khi đó, bà chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trong nhà đã có con trai. Bà cũng lo lắng không biết chồng có đồng ý nuôi tôi hay không.

Ban đầu, cha nuôi tôi cũng rất ngạc nhiên, nhưng khi nhìn thấy tôi, ông liền mủi lòng. Ông đẩy tôi đến cạnh bếp lò, đưa cho tôi một cốc nước ấm:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!