Chương 10: (Vô Đề)

Một giờ sau.

Cảm xúc của tôi đã khá hơn, cảm hứng làm việc ập đến thì điện thoại di động rung lên.

Tôi mở ra, là tin nhắn âm thanh.

"Chính là tên sếp mới xấu tính, ích kỷ, m.á. u lạnh, tàn nhẫn, vô nhân đạo nhưng có chút đẹp trai của cậu phải không?"

Tôi vừa nhếch môi cười thì bỗng nhiên cảm thấy có một trận gió lạnh thổi tới.

Tôi chậm rãi nâng mắt lên. Nhậm Bách Nhiên đang đứng dựa vào khung cửa, mắt nhìn thẳng vào tôi, vẻ mặt vô cảm.

Tình cảnh lại một lần nữa trở nên khó xử.

Tôi có loại cảm giác...... mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.

Tốt, thật tốt. Bạn thân tốt nhất của tôi, đồng đội thần thánh của tôi. Tôi cũng không xác định được Nhậm Bách Nhiên đã nghe được bao nhiêu nữa.

Tôi dè dặt hỏi: Anh tới đây làm gì?

"Gọi cô ra ăn cơm trưa."

"Ồ. Tổng giám đốc Nhậm thật lợi hại, anh cứ ra trước đi, tôi sẽ ra ngay."

Nhưng anh ta vẫn đứng yên không nhúc nhích.

"Tống Ngâm, tôi muốn hỏi cô chuyện này."

Đừng hỏi mà.

Nhậm Bách Nhiên Ồ một tiếng:

"Máu lạnh, tàn nhẫn, vô nhân đạo sao?"

Tôi:...

"Được rồi, tôi thấy cô là một kẻ hèn nhát nên cũng không muốn so đo với cô nữa."

Thật sao? Anh ta tốt thế sao?

"Nhưng cô phải giải thích cho rõ ràng," anh ta chuyển đề tài,

"Đẹp trai một chút là có ý gì?"

Sự chú ý của anh ta dường như vào vào không đúng chỗ lắm.

"Ánh mắt của cô không chuẩn lắm." Gọng kính đổi màu, nửa sáng nửa tối, Nhậm Bách Nhiên chỉ chỉ vào mình:

"Hy vọng cô nhìn cho rõ, tôi không chỉ có một chút đẹp trai."

"Vâng đúng đúng đúng, Tổng giám đốc Nhậm siêu cấp đẹp trai."

Anh ta miễn cưỡng hài lòng: Đi ăn cơm thôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Chúng tôi trải qua mấy ngày tiếp theo trong yên bình.

Để hiểu rõ bản kế hoạch, tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Dù là ngày nghỉ nhưng tôi vẫn làm thêm giờ và thức khuya muộn hơn bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!