Chương 8: (Vô Đề)

Lời kẻ say nói thường là đáng tin cậy nhất, điểm này Tôn Châu không nghi ngờ. Rốt cuộc hắn thích nhất là tiệc tùng, được chứng kiến một người uống say nói năng rầm rộ.

Hiện tại ăn dưa chính anh em của mình, Tôn Châu lập tức lấy điện thoại của mình ra chuẩn bị mật báo. Ngay sau đó Tôn Châu nhớ ra, hắn vừa rồi hình nhứ vừa thề một lời thề độc.

Đoạn! Tử! Tuyệt! Tôn!

Vì thế, Tôn Châu lại yên lặng mà nhét điện thoại trở về.

Kích động qua đi, Tôn Châu lại cảm thấy Vương Bồi Phàm nói mức độ đáng tin không cao.

Tưởng Thỏa lại có thể mất trí nhớ? Đây là phim cẩu huyết lúc 8 giờ sao? Lại còn chơi trò mất trí nhớ?

"Thật hay giả?" Tôn Châu hỏi.

Vương Bồi Phàm ngữ khí mang theo men say: "Tôi lừa anh làm gì? Tôi rảnh đến nhức cả trứng sao?"

Tôn Chu cười: "Cô có trứng sao?"

Vương Bồi Phàm trợn mắt nhìn Tôn Châu một cái: "Nói chuyện với anh quả thật không hợp, nửa câu cũng ngại nhiều."

Tôn Châu thấy bộ dáng nghiêm túc của Vương Bồi Phàm, yên lặng cầm chén rượu nhấp một ngụm.

"Vì sao Tưởng Thỏa lại mất trí nhớ?" Tôn Châu hỏi.

Vương Bồi Phàm nói: "Là do tai nạn xe cộ hôm đó gây ra."

Tôn Châu nhàn nhạt nói: "Vụ tai nạn này tôi có biết. Tưởng Thỏa gặp tai nạn xe cộ lão Phó cho người đi tra xét trước tiên, xe bảo mẫu của các cô bị người khác động tay vào nên phanh mới không nhạy."

Vương Bồi Phàm lúc này mới hậu tri hậu giác: "Trời ạ! Thật hay giả?"

"Chẳng lẽ các cô không phát hiện xe bảo mẫu có vấn đề sao?" Tôn Châu hỏi.

Vương Bồi Phàm: "Chiếc xe đã được mang đi sửa chữa sau khi gặp tai nạn, đến giờ vẫn chưa sửa xong. Thời gian gần đây bận rộn lo việc của Tưởng Thỏa, chỗ nào có thời gian quản lý nhiều như vậy."

Trước khi cô nghĩ đó chỉ là một vụ tai nạn giao thông bình thường, hiện tại xem ra tính chất đã xảy ra thay đổi. Hơn nữa việc Tưởng Thỏa hôm nay bị người khác cố ý làm bỏng, liên kết lại chính là một sự tình có chủ mưu!

Nghĩ như vậy, Vương Bồi Phàm lạnh cả sống lưng.

"Không được, tôi phải đi bảo vệ Tiểu Thỏa!" Vương Bồi Phàm một bộ dáng chính nghĩa cho là đúng nói.

Tôn Châu một phen giữ chặt tay cô: "Còn cần cô bảo vệ? Cô trước hết bảo vệ tốt cho chính mình đi. Lão Phó đã cử người bảo vệ, cô không phát hiện ra gần đây luôn có người đi theo các cô à?

Vương Bồi Phàm: "???"

Cô cái gì cũng không phát hiện.

Tôn Châu bất đắc dĩ mà lắc đầu: "Tôi nói cô ngớ ngẩn như vậy sao có thể làm người đại diện của Tưởng Thỏa? Tôi thấy Tưởng Thỏa so với cô khôn khéo hơn nhiều."

Vương Bồi Phàm vừa nghe liền không vui, bẹp miệng nói năng lộn xộn: "Các người đều ghét bỏ tôi, nhưng tôi thực sự đã nỗ lực. Chính tôi cũng không có cách nào, từ nhỏ tôi so với người khác luôn kém một đoạn, vô luận là học tập hay khiêu vũ, người khác một giờ làm xong việc, tôi phải nỗ lực ba bốn giờ....."

"..... Tôi làm gì cũng không tốt, thế nhưng tôi đã cố gắng gấp bội. Tôi hiện tại là người đại diện của Tiểu Thỏa, tôi liền rất nỗ lực tạo cơ hội cho cô ấy. Hiện tại tôi muốn Tiểu Thỏa có thể vui vẻ một chút, cô ấy quên đi sự tình mấy năm nay cũng tốt. Nhưng tôi cũng rất rối rắm, lòng tôi giấu không được chuyện, cũng không tìm ra người giúp tôi cùng nhau chia sẻ.

Tôi như bây giờ làm đến cùng là vì tốt cho cô ấy, nhưng vẫn là không tốt?"

Tôn Châu lẳng lặng mà chống đầu nhìn Vương Bồi Phàm nói chuyện.

Hắn là người thừa kế của một tập đoàn khai thác mỏ, cà lơ phất phơ như vậy nhiều năm, gặp qua vô số phụ nữ, thời điểm lần đầu tiên thấy Vương Bồi Phàm liền cảm thấy đây là một con heo vụng về đáng yêu. Mấy năm nay phụ nữ bên người thay đổi hết người này tới người khác, nhưng mỗi lần thấy Vương Bồi Phàm luôn cảm thấy so với ở bên bạn gái còn vui vẻ hơn.

Đây cũng là lần đầu tiên hắn thấy heo nhỏ không vui.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!