Việc Tưởng Thỏa gầm rú bạo lực rồi còn giận dữ nện microphone vào phóng viên rất nhanh đưa mình lên hot search.
Trước mắt trong top 10 cái tiêu đề khoác lác có chín đều là về Tưởng Thỏa:
#Tưởng Thỏa nện microphone
#Tưởng Thỏa hình tượng sụp đổ
#Tưởng Thỏa rớt đài
#Tưởng Thỏa phẫu thuật thẩm mỹ
……
Trên xe.
Vương Bồi Phàm che thái dương phát xanh của mình, cầm điện thoại nhìn một đống đề tài hot search về Tưởng Thỏa, trong lòng có câu "Đậu má" không biết có nên nói hay không.
Bản lĩnh của đám truyền thông cắt câu lấy nghĩa này quả thật đỉnh vãi, cả đám người chèn ép người khác không nói, ngược lại còn trực tiếp chụp cái mũ to đùng lên đầu Tưởng Thỏa.
Vương Bồi Phàm hơi có tâm thái bao che cho con cái, đặc biệt hiện tại tất cả mọi người đề không biết Tưởng Thỏa mất trí nhớ, biểu hiện tự nhiên của cô khác hẳn với hình tượng khi ở trước công chúng trước kia.
Tuy nhiên, tiếng thét vừa rồi của Tưởng Thỏa quả thật có tác dụng, lúc ấy tất cả mọi người sửng sốt không dám tiếp tục lộn xộn, cũng khiến hai người bọn cô có thể thuận lợi thoát khỏi đám người.
Ngược lại Tưởng Thỏa, một đống hot search này đối với cô mà nói dường như không có chút quan hệ.
Rất vất vả mới tìm được thuốc mỡ trên xe, Tưởng Thỏa vội vàng bôi cẩn thận cho cấp Vương Bồi Phàm.
Ngày trước tập múa ít nhiều cũng dễ dàng va chạm bị thương, rượu trật khớp cũng như thuốc mỡ luôn đề phòng. Tưởng Thỏa là người không thích khóc, lần trước cô bị người khác hắt nước sôi vào tay cũng không rơi nước mắt.
Trong trí nhớ của Tưởng Thỏa, Vương Bồi Phàm chính là đồ mít ướt, đau một tí là khóc, càng không nói đến phải chịu ấm ức. Mà mỗi lần Vương Bồi Phàm khóc, Tưởng Thỏa luôn giống sứ giả hộ hoa, lập tức biến thành siêu nhân đến bảo vệ cô.
Nhớ lại, cùng lắm dường như là chuyện ngày hôm qua.
"Còn đau không?" Tưởng Thỏa hỏi.
Vương Bồi Phàm lắc đầu.
"Chà, không không không, bây giờ còn nhịn đau được nữa không? Tưởng Thỏa nói, dùng sức nhấn một cái lên chỗ sương đỏ trên đầu Vương Bồi Phàm.
Vương Bồi Phàm đau đến muốn chảy nước mắt, "Éc éc éc (tự chế nè)! Cậy nhẹ tau một chút được không!"
Tưởng Thỏa lại đột nhiên xụ mặt: "Éc cái gì mà éc, ai bảo cậu thể hiện xông ra trước tớ? Chưa đập cho đầu cậu nở hoa là cậu còn may đấy."
Vương Bồi Phàm che đầu mình lại có chút oan ức: "Tớ là người đại diện của cậu, tớ không đi trước chẳng lẽ nhìn cậu bị lũ phóng viên xô đẩy sao? Hôm nay cũng là tớ sơ sẩy, đều là tớ làm việc không đúng cách."
Tưởng Thỏa giật mình, nhìn ánh mắt Vương Bồi Phàm có chút tối tăm: "Lão Vương, cậu còn nhớ không? Tớ đã cam đoan với cậu, về sau sẽ bảo vệ cậu."
Vương Bồi Phàm nghe vậy cười ngây ngô: "Đương nhiên còn nhớ rồi, lúc ấy người khác đều cười nhạo tớ đần độn, cậu nhìn không được còn cãi nhau với họ. Lao nhao láo nháo cậu lại đánh nhau với họ, tớ còn nhớ rõ cậu khi cậu nắm tóc một con bé nữ sinh, tớ nhân cơ hội đến véo cô ta vài phát."
Ký ức cũng giống như lập tức trở về thời điểm mười bảy tám tuổi.
Vương Bồi Phàm từ nhỏ đã là người đặc biệt mềm yếu, bởi vì làm việc luôn chậm chạp hơn người khác, cho nên thường bị người ta kêu đần. Dần dần Vương Bồi Phàm dường như cũng quen bị người khác kêu đần kêu ngốc, nhưng Tưởng Thỏa lại nhìn không được.
Tưởng Thỏa không sợ trời không sợ đất, nếu tiếp tục thì sẽ làm căng lên với người ta. Đối phương đương nhiên cũng không cam lòng chịu yếu thế, kết quả chính là lao vào đánh nhau.
Nữ sinh đánh nhau luôn khó phân thắng bại, nếu như một khi dính đến tóc, tình huống đó tương đương ngoạn mục. Tưởng Thỏa cũng chưa bao giờ là loại người nhân từ nương tay gì, ác với người ác, càng ác hơn đối với mình. Cô thường giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm, làm người khác bị thương, bản thân cũng không khá hơn chút nào.
"Cho nên, hiện tại vì sao lại thay đổi?" Ánh mắt Tưởng Thỏa sáng ngời nhìn Vương Bồi Phàm, nói, "Cậu đồ ngu ngốc này, tại làm sao lại xông lên trước tớ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!