Cái ôm này Phó Úy Tư kém chút nữa làm Tưởng Thỏa kinh hãi.
Đợi cô kịp phản ứng, chỉ cảm thấy chính mình hít thở cũng không thông.
Hắn ôm rất chặt, loại ý vị muốn dung nhập cô vào cốt nhục hết sức rõ ràng. Nhưng đột nhiên xuất hiện cái ôm này cũng làm cho cô cảm giác bài xích.
"Này, mau buông tôi ra." Tưởng Thỏa đẩy người trước mắt, "Tôi không thở được."
Phó Úy Tư không những không buông, thậm chí ôm càng chặt.
Hắn đã bao lâu rồi không ôm cô? Cảm giác cô giống như gầy đi rất nhiều.
Cả người vốn nhỏ nhắn như vậy, tại sao đào tim đào phổi cô ra cũng không thấy nửa điểm lương tâm.
Tưởng Thỏa cau mày, khó khăn đưa tay đánh vào phía sau tấm lưng rộng của hắn: "Thối quá thối quá, trên người anh vừa có mùi thuốc lá lại có mùi rượu, thối muốn chết."
Phó Úy Tư lúc này mới buông ra, ngửi ngửi mùi trên chính cơ thể mình.
Hắn ra ngoài áo khoác cũng không mang, áo lên đen bên trong ám mùi thuốc lá rất nặng.
Trong phòng chướng khí mù mịt, lại thêm việc khoảng thời gian này hắn hút thuốc rất nhiều. Hôm nay càng thêm nghiêm trọng, hắn cả ngày thuốc lá không rời tay, hết một điếu lại một điếu.
Biết cô không thích mùi thuốc lá, cho nên từ khi hai người ở bên nhau hắn cũng rất ít chạm vào, cũng không phải hoàn toàn bỏ, ngẫu nhiên xã giao không thể tránh được. Nhưng hắn trước nay chưa bao giờ mang mùi thuốc lá đến trước mặt cô.
Nhưng ba tháng trước sau khi chia tay, bệnh nghiện thuốc của hắn lại trở lại, một ngày hai bao là trạng thái bình thường.
Tưởng Thỏa che mũi, có chút tức giận nhìn hắn.
Cô cũng không biết vì sao mình nhìn thấy hắn luôn không cao hứng như vậy, rõ ràng đối phương cũng không có làm việc gì táng tận lương tâm, nhưng theo bản năng muốn cự tuyệt hắn tới gần.
"Vì sao đột nhiên ngất xỉu?" Hắn ở trên cao nhìn xuống, biết rõ còn cố hỏi.
Tưởng Thỏa nhìn thấy bộ dáng thẩm vấn tội phạm của hắn lười không thèm phản ứng, tiếp tục cúi đầu ăn cháo của mình.
Phó Úy Tư lại giống bà mẹ già ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu: "Em gần đây ăn uống không đều đặn phải không? Cơ thể mình như thế nào em còn không rõ sao? Nhìn xem em gầy thành dạng gì rồi."
Tưởng Thỏa trừng mắt liếc hắn một cái, cô không cảm thấy dáng người hiện tại của mình có vấn đề gì, ngược lại, cô còn hết sức hài lòng.
Muốn ngực có ngực, muốn eo có eo, mông cũng thật đẹp.
Dáng người hoàn mĩ như vậy còn muốn tìm ở đâu?
"Bác sĩ còn nói gì không?"
Phó Úy Tư âm thanh ôn hòa hỏi.
Tưởng Thỏa tiếp tục ăn cháo, lạnh lùng ném một câu: "Liên quan gì tới anh."
Vừa vào cửa người đàn ông này đã thiếu chút nữa lấy mạng của cô không nói, còn có bộ dáng mình chính là Thiên Vương lão tử, Tưởng Thỏa thật sự là muốn bao nhiêu chán ghét có bấy nhiêu chán ghét.
Không phải nói chia tay sao? Ông chú này tại sao không có chút nào dứt khoát nào vậy? Dây dưa như vậy là như thế nào?
Phó Úy Tư tức đến muốn phát nổ: "Không liên quan tới tôi?"
Tưởng Thỏa quăng thìa ra, ngữ khí tức giận: "Anh có thể nói ít hơn vài câu không? Có còn để cho người ta ăn hay không?"
Nhưng đột nhiên, cô liền nghĩ tới Tưởng lão đầu.
Tưởng Thỏa trước nay thuộc dạng ba ngày không đánh leo lên nóc nhà người khác lật ngói, vô cùng nghịch ngợm, bởi vậy từ nhỏ tới lớn làm Tưởng Tài Phú lo lắng không ít. Thời điểm Tưởng Tài Phú giáo huấn Tưởng Thỏa tuy rằng không ôn tồn giống như Phó Úy Tư, nhưng cũng có ba phần giống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!