Chương 60: Cảnh đêm kích thích

"Cởi... cởi cái đầu anh." Giản Ngôn Chi đẩy Hà Uyên ra.

Hà Uyên nghiêng đầu nhìn cô, nở nụ cười, "Hôm nay sao nhiều người chen ngang thế không biết, định dẫn em đi hóng gió, cuối cùng lại thành về nhà chơi mạt chược."

Giản Ngôn Chi nhướng mày, "Hóng gió? Sao anh bảo về nhà ngủ cơ mà?"

"Ồ, ra là em cũng mong đợi khoản này."

Giản Ngôn Chi trừng mắt nhìn anh, "Còn khuya á."

Hà Uyên cầm một lọn tóc vương trên vai cô, giảm bớt ý cười đùa lại, "Lão Dao nói con gái bọn em thích lãng mạn, nên phải thường xuyên dẫn ra ngoài đi hẹn hò, nhưng anh nghĩ em không tiện đến nơi đông người, nên quyết định dẫn em đi ngắm cảnh đêm."

Hai mắt Giản Ngôn Chi sáng lên, "Đi đâu ngắm hả anh."

"Núi Xà Lâm, đứng ở đó có thể thấy được toàn cảnh."

Giản Ngôn Chi hào hứng, "Vậy giờ mình đi hả."

Hà Uyên nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu, "Bây giờ?"

"À chắc là không được rồi, bố mẹ đều đang đợi chúng ta mà."

"Em nghĩ họ chơi mạt chược mà còn rảnh để bận tâm đến chúng ta à." Hà Uyên nói xong thì im lặng một chốc, "Đi thì cũng được, nhưng mà..."

"Hả?"

"Chưa có đồ."

"Đồ gì."

Hà Uyên hắng giọng, hơi mất tự nhiên nhả ra hai chữ, "Pháo hoa."

"???"

Giản Ngôn Chi ngớ ra mất một lúc, "Anh... chuẩn bị cả pháo hoa á?"

"Em nhìn anh như thế là sao hả, lạ lắm à." Hà Uyên lườm cô, rõ ràng là đang cảnh cáo cô không được để lộ vẻ cười nhạo với anh.

Gương mặt Giản Ngôn Chi nhuốm ý cười, tình tiết thường xuất hiện trong phim nay lại được người xưa giờ không bận tâm chuyện ngoài đường như Uyên thần thực hiện, đúng là rất lạ lẫm... nhưng mà, cô thích.

"Không có thì thôi, anh nhớ lần sau bù lại cho em là được rồi." vừa nói Giản Ngôn Chi vừa mở cửa ghế phụ lái, "Sao còn đứng đó, lái xe đi chứ đại thần."

Hai người bảo là đi mua đồ ăn, cuối cùng lại đổi hướng, để lại nhóm người nghiện mạt chược kia ở nhà, rồi đi tận hưởng thế giới riêng của hai người. Trên đường đi, Giản Ngôn Chi vừa trò chuyện với Hà Uyên vừa bấm điện thoại.

Weibo thông báo có người quen vào trả lời bài viết, Giản Ngôn Chi ấn vào mới biết Giản Bác Dịch bình luận bài của cô.

Bài viết về mạt chược này được đăng trên tài khoản chính "Giản Ngôn Chi", đây là lần đầu tiên Giản Bác Dịch bình luận trong bài cô đăng.

"Sao anh em lại biết bố mẹ em đang chơi mạt chược ở nhà anh vậy." đọc xong bình luận, Giản Ngôn Chi quay sang hỏi Hà Uyên.

"Lúc đang ở nhà bọn nó hỏi anh sao còn chưa về, anh nói là anh đang chơi mạt chược."

"Rồi sao nữa?"

"Rồi bọn nó hỏi sao anh chơi mà không rủ." Hà Uyên thản nhiên xen lẫn một chút ghét bỏ, nói, "Cái này mà còn cần phải hỏi, một lũ FA thì mạt chược cái gì, chúng nó có bố mẹ vợ để chơi chung không."

Giản Ngôn Chi, "......"

Giản Ngôn Chi im lặng cúi đầu trả lời Giản Bác Dịch, mà trong phần bình luận, mọi người cũng đưa ra đủ loại thuyết âm mưu dựa trên câu "ba người sang đấy chơi mạt chược mà lại không rủ tui?" của Giản Bác Dịch.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!