Trong lời chat của người chơi tướng Trình Giảo Kim, mang theo ba phần hiểu rõ, sáu phần khinh bỉ, thậm chí xen lẫn một phần kiêu ngạo.
Nhiễm Dao biết đến game này muộn, nên cô cho rằng trong lời nói của người chơi kia có ẩn chứa ý nghĩa sâu xa hơn, vì vậy cô dừng lại hai giây, mới hỏi: "Trình Giảo Kim bên kia nói gì thế."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trước sau khác biệt quá lớn, nên nhìn ra mình thay người chơi" Cố Tân Bạch chậm rãi nói: "Rất bình thường."
Nhiễm Dao xoa má, bỗng hiểu ra: "Cho nên bên kia hỏi..."
Ngón tay anh thon dài, dễ dàng vừa thao tác chơi vừa mở map nhỏ.
"Ừ, hỏi anh có phải ông xã của em không."
Hả? ?
Não Nhiễm Dao tắt điện, theo bản năng cô liếc nhìn vẻ mặt của anh... Lời như vậy có thể nói ra mà mặt không đổi sắc được sao?
Nhìn vẻ mặt bình tĩnh của thiếu niên, mấy lời muốn thanh minh của Nhiễm Dao nghẹn trong cổ, chẳng thể thốt lên một lời.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chắc mấy lời này trong game là rất bình thường đi, chỉ là lời nói lung tung, cô quá nghiêm túc trong chuyện này cũng không tốt.
Vì thế cuối cùng Nhiễm Dao chỉ có thể ậm ừ cho qua, xem như đáp lại.
"Ồ."
"Ồ sao?" Hình như anh đang cười: "Không phản bác?"
Nhiễm Dao mím môi, đang định nói thì team kia bắt đầu mở giao tranh, vây đánh hội đồng Cố Tân Bạch.
Cô vội im lặng, sợ quấy rầy đế anh, để anh tập trung vào game.
Đương nhiên, cuối cùng vẫn là anh một lúc tiễn nam người lên bảng đếm số, cũng thu hoạch được một đống dòng chat đầy dấu chấm hỏi.
Nhiễm Dao đang phân vân không biết có nên nói tiếp chuyện vừa rồi không, dù sao cũng đã qua vài phút, giờ nhắc lại thì có vẻ cô đang cố ý __
Đúng lúc này, Cố Tân Bạch điều khiển tướng đi đến phần rừng, dựa theo trình tự quen thuộc nào đó, bắt đầu lưu loát đánh quái rừng.
Đây là phong cách chơi mà cô cực kỳ quen thuộc.
Hoàn toàn áp chế đối phương, làm team địch không thở nổi, thao tác hung hãn liên tục, vĩnh viễn có thể chạy tới khi đồng đội cần, không khoan nhượng với đối thủ, mỗi lần di chuyển tung chiêu vừa nhanh lại tàn nhẫn.
Giọng nói, giọng nói cũng giống như...
Đầu óc cô trống rỗng, tất cả lời nói đều nghẹn lại.
Tim Nhiễm Dao đập nhanh: "Có phải chúng ta ... từng chơi game với nhau không?"
Cô chơi Vương giả đến bây giờ, chỉ từng chơi cùng một người cầm tướng Lý Bạch, không dám nói thuộc làu phong cách chơi của người đó trong lòng, nhưng nói quen thuộc thì cô dám chắc.
Anh lại không chút ngạc nhiên, tựa như đã sớm nhận ra cô, cong môi cười: "Nghĩ ra rồi?"
Nhiễm Dao: "..."
Thật sự là anh? !
Sao người này không nói sớm hơn? !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!