Chương 8: (Vô Đề)

Trong game, hiệu ứng âm thanh đan xen không ngừng vang lên, Nhiễm Dao đứng yên nhìn thiếu niên trước mặt cô, người đó thân mặc cổ phục, vạt áo tung bay, tay cầm kiếm dài, tựa như đã đợi cô rất lâu.

Cô đột nhiên có ảo giác, phảng phất như anh thật sự đi tới trước mặt cô từ đâu đó, từ một nói mà cô không nhìn tới, lặng yên theo dõi cô rất nhiều năm.

Nhiễm Dao chợt bừng tỉnh, cô vội xua đi cái ý nghĩ Mary Sue đáng sợ này, tự trấn an bản thân:

Người ta chỉ muốn để mày làm cái khiên thôi, đừng ảo tưởng nữa, bạn học Nhiễm Dao ạ.

Cô bật cười: "Nghe Chương Siêu nói, anh không thích Dao muội lơ lửng trên đầu anh."

Cố Tân Bạch còn chưa kịp trả lời, Chương Siêu đã lên tiếng trước: "Đúng vậy, bọn tôi rất ít ghép đội với người lạ không quen, nếu có thì cũng chỉ vài lần, chỉ cần có tướng Dao lơ lửng trên đầu cậu ấy, thì cậu ấy sẽ có cách để người ta phải xuống."

"Thật sự, tốc độ đó, phản ứng đó, thật không hổ danh là Lý Bạch có danh hiệu vinh quang sever quốc gia mà..."

"Sao em biết tên cậu ta là Chương Siêu?"

Nhiễm Dao sửng sốt.

"... Hả?"

"Em từng chơi riêng với cậu ta?" Anh thấp giọng nói: "Thêm bạn bè rồi?"

Câu hỏi này cứ hơi sai sai, cô nghẹn giọng, nhất thời không trả lời được.

Vẫn là Chương Siêu vô tư tiếp lời: "Sao có thể, rõ ràng là bọn ông suốt ngày gào tên thật của tôi trong mic chứ sao? ! F*ck, bây giờ đến lính trong nhà chính cũng biết ông đây họ Chương tên Siêu! !"

Giọng thiếu niên nặng nề: "Tôi muốn nghe em nói."

Nhiễm Dao hắng giọng, sợ sẽ tạo rắc rối cho Chương Siêu, mở lời xác nhận: "Đâu có, chúng tôi cũng không thân mấy mà."

Trong mic yên tĩnh ba giây, rồi truyền đến giọng nói nhẹ nhàng của anh.

"Không thân thì tốt."

Cuối cùng Chương Siêu cũng nhận ra được có gì kỳ lạ, hắn huýt sáo, cợt nhả nói: "Chỗ nào tốt hả ~"

Cố Tân Bạch lờ hắn đi, nói chậm như sợ cô nghe không rõ: "Cậu ta cũng chẳng phải người tốt lành gì."

/

Tác giả có điều muốn nói:  

/

Sáng hôm sau, Nhiễm Dao bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Mẫu hậu đại nhân chẳng mảy may suy nghĩ cho giấc ngủ mong manh của cô, gọi liên tục bảy tám cuộc, kéo cô từ 18 tầng giấc mộng về, gọi đến khi cô choàng tỉnh mới thôi.

Cô bụm cái trán, đau đầu hỏi: "Dạ?"

"Sao bây giờ mới nhận điện thoại! Nhanh chuẩn bị đi, trưa nay  ra ngoài mua quần áo, tối đi ăn __"

Bộ não của Nhiễm Dao còn chưa load xong: "Ăn gì ạ?"

"Với chú Cố ấy, hôm trước không phải mẹ đã nhắc rồi sao?"

Mẹ Nhiễm nói như súng liên thanh: "Nhanh nhanh nhanh, bố mẹ sắp tới dưới kí túc xá của con rồi, mau thay quần áo đi."

Đầu dây bên kia giục cô liên tiếp, cô vừa mới tỉnh ngủ, vốn chẳng có khả năng tự hỏi, chỉ vội thay quần áo ăn tạm mẩu bánh mì rồi chạy ùa xuống tầng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!