Chương 4: (Vô Đề)

"Tôi...  bây giờ biết, Cấp cứu có thể dùng khi di chuyển được."

Nhiễm Dao nhỏ giọng nói: "Anh không cần chú ý tới tôi đâu, tôi, tôi tùy tiện đi dạo thôi."

"Đi dạo ở đường sông*?" Cố Tân Bạch không vạch trần lời nói dối của cô, dường như tâm trạng anh khá tốt, cười đáp: "Được."

*Đường sông: Đường giao cắt giữa bản đồ 5v5, nơi thường xuyên xảy ra combat (giao tranh), nếu là support máu mỏng đi giữa đường này thì rất nguy hiểm.

Nhiễm Dao vốn tưởng nói như vậy, anh sẽ ngừng chú ý tới cô nữa, dù sao cái chuyện bị một người chơi max cấp theo dõi gà mờ chơi... đổi thành cô gái nào cũng thấy xấu hổ thôi.

Ai biết anh không đi xa, thay vào đó lại luôn đi xung quanh cô, còn ném kĩ năng vào bụi cỏ bên cạnh cô.

Nhiễm Dao mơ hồ biết một chút chuyện này, hình như gọi là thăm dò bụi cỏ, bởi vì kẻ địch có thể ẩn thân trong bụi cỏ, cho nên cần tung một kỹ năng vào trong bụi cỏ để thăm dò có người mai phục trong đấy không nếu muốn đi ngang qua.

Lý Bạch theo sau lưng cô suốt quãng đường cô về tế đàn hồi máu.

Cô không nói chuyện, tướng lại tự có hệ thống lồng tiếng, khi đi ngang qua nhà chính, tướng của cô đột nhiên thốt ra một câu: "Sao anh cứ đi theo tôi vậy?"

Còn rất phù hợp với hoàn cảnh nữa chứ.

Hợp đến mức cô sững sờ trong giây lát.

Dường như anh có thuật đọc tâm, giọng điệu thờ ơ, nhưng như đang ngậm ý cười: "Hộ tống công chúa về nhà đó."

"Nếu không công chúa chỉ còn nửa thanh máu như vậy, nhỡ bị đánh lén thì làm sao giờ."

Anh dùng từ "hộ tống", khiến lỗ tai hơi đỏ ửng.

Nhiễm Dao xoa xoa tai, cảm giác có hơi ngứa.

Còn chưa kịp phản ứng lại, thì tiếng cửa phòng mở vang lên, là Nghiêm Thanh đã về.

Mấy nữ sinh vui vẻ tám chuyện, tâm tư của Nhiễm Dao cũng rời khỏi trò chơi, thoát Vương giả, quay đầu nói: "Về rồi à?"

Nghiêm Thanh có chút kinh ngạc: "Sao cậu cũng về sớm thế? Không phải đi gặp mặt cái anh gì đó sao?"

"Đừng nói nữa" Nhiễm Dao nhún vai: "Bố tớ phải đi họp đột xuất, cuộc hẹn tạm bị hủy rồi."

Hôm nay bạn cùng phòng đều ra ngoài chơi, vì Nhiễm Dao có việc nên mới không đi cùng được, ai biết đến giờ hẹn rồi thì bị bố mẹ cho leo cây, nhưng cô cũng rất vui vì có được chút rảnh rỗi.

Giờ cô chẳng có chút hứng thú nào với anh trai gì gì đấy, thà rúc trong phòng chơi Vương giả còn hơn.

Nghiêm Thanh liếc thấy màn hình của cô, chợt lén tiến lại gần: "Cậu đang chơi với ai thế? Anh Lý Bạch hả?"

Nhiễm Dao đơ người, bị hỏi như vậy, đầu óc cô loạn lên, vội biện giải: "Cậu đừng tưởng tượng lung tung! Chỉ là chơi với nhau mấy ván thôi."

"Tớ có tưởng tượng lung tung gì đâu" ngoài miệng Nghiêm Thanh nói thế nhưng giọng điệu cô nàng lại mang theo chút nguy hiểm, híp mắt nhướng mày nói: "Không chơi game thì còn làm được gì nữa? Hử?"

Nhiễm Dao: "..."

Sau đó Nghiêm Thanh và bạn cùng phòng của Cố Tân Bạch cũng vào đội cùng chơi, sau khi giải tán vì đến giờ tắt đèn, Nghiêm Thanh còn xoa cổ, nhớ lại ván vừa rồi: "Ván trước được 7-1-6, tạm được."

Chiến tích của Vương giả theo hình thức a-b-c, a là số người giết được, b là số lần chết, c là số lần phụ hạ.

Chiến tích của Nghiêm Thanh khá tốt, cô nàng giết được bảy người, chỉ chết một lần, trợ giúp đồng đội giết sáu lần, chơi rất giỏi.

Nhiễm Dao giơ tay, yên lặng che kín chiến tích của mình.

Nghiêm Thanh cười xấu xa: "Che cái gì mà che, tớ nhìn thấy lâu rồi, Lý Bạch lại còn like cho cậu đấy."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!