Nhan Kiều không ngờ mình sẽ gặp lại Thẩm Cảnh Trạch.
Cuối tháng 4 thời tiết ấm lên, luận án nghiên cứu sinh vừa được thầy hướng dẫn khen, tâm trạng của Nhan Kiều khá tốt, đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, cô tính mua mấy chai nước có ga về chung cư uống.
Nhưng vừa mới thanh toán xong, đã nhận được tin nhắn của cô bạn cùng phòng: "Tới quán Mint Dining phòng 1107 ăn một bữa, có soái ca."
Mới hơn 12 giờ, đúng lúc cô vẫn chưa ăn trưa.
Nhan Kiều đi theo GPS tới quán, vừa mới đẩy cửa phòng ăn vào đã nghe thấy một tràng cười.
Bên trong có khoảng ba bốn người đàn ông đang ngồi, hầu hết đang hút thuốc, chỉ có một người là không, người đó lười biếng nghiêng người dựa vào ghế, nghe thấy tiếng mở cửa thì miễn cưỡng ngước mắt lên nhìn cô.
Chỉ một cái nhìn, nhưng túi trên tay cô bất giác rơi "rầm" một tiếng xuống sàn.
"Ồ, phản ứng lớn vậy?" Có người cười cười húych vào vai anh: "Chuyện gì thế Trạch ca, tình cũ hả?"
Nhan Kiều cúi xuống nhặt mấy chai nước rơi, tiếng chai thủy tinh va chạm lẫn nhau, giòn tan, lanh lảnh.
Chưa từng yêu. Trái tim cô thoáng thắt lại.
Chỉ là cô từng lên giường với anh.
/
Quay lại một tháng trước, tại Manhattan, New York.
Lúc đấy tình huống khá đặc biệt, cô cùng tên tra nam đã nhập nhằng ba nam đi du lịch, nếu phải nói thì tên tra nam đó cũng coi như khá chu đáo dịu dàng với cô, chỉ là gã mãi không chịu xác định quan hệ.
Vốn tưởng rằng khi chuyến du lịch này kết thúc, cô có thể có một người bạn trai.
Ai biết vừa mới xuống máy bay đã gặp mưa to, tên tra nam đó nhận được một cú điện thoại, nghe nói nữ thần của gã cũng tới Manhattan. Càng trùng hợp hơn là, nữ thần vừa mới thất tình, đang bị ướt thành con gà rớt vào nồi canh, rất cần sự an ủi tinh thần.
Thế là gã cặn bã đó đưa cho cô một chiếc ô rồi nói: "Kiều Kiều, bây giờ có người cần sự giúp đỡ hơn em, em tự bắt taxi tìm một khách sạn nào đó đi, anh xong việc sẽ tới tìm em."
Nói xong cứ thế rời đi.
Để lại Nhan Kiều một mình, tại một quốc gia xa lạ, thậm chí đến việc đặt phòng khách sạn cho cô trước gã cũng không làm, mà muốn cô tự "tìm khách sạn nào đó."
... Rốt cuộc hôm nay là ngày quái quỷ gì vậy.
Rõ ràng là ngày lành, nhưng thất tình đâu chỉ có một người.
Cô bạn cùng phòng của cô chửi ầm lên trong điện thoại: "Cậu vừa đẹp lại có tiền, gã là cái thá gì? Đá gã đi, gã vốn dĩ cũng đâu xứng với cậu."
Nhan Kiều: "Vậy bây giờ tớ nên về nước?"
"Đi cũng đã đi rồi, không thì cậu ở đó paylak mấy ngày cho đỡ tốn công?" Cô bạn cùng phòng nói: "Nếu không cua được một anh chàng phú nhị đại* đẹp trai hơn gã kia nghìn lần thì đừng về gặp tớ!"
*Phú nhị đại: Con nhà giàu đời thứ hai.
Trên đường tìm khách sạn, gió lộng thổi vào cổ áo, Nhan Kiều chợt nghĩ tới một bài post trên Weibo.
Bạn có thể vì tiền của gã, vì gã đẹp trai,
Nhưng nếu muốn một gã tra nam đối tốt với bạn, thì bạn đang chết ngàn lần rồi.
Bạn cùng phòng của cô nói đúng, cô chưa chơi đủ, tại sao phải về nước?
Rất nhanh cô đã phục hồi lại tâm trạng, đặt một phòng ở khách sạn năm sao, dễ chịu thoải mái ngâm mình trong bồn tắm rải đầy hoa hồng, rồi chuẩn bị xuống tầng dưới khách sạn để ăn tối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!