Chương 17: (Vô Đề)

Sáng sớm ngày hôm sau, Nhiễm Dao ăn sáng xong đã vội vàng xách cặp chạy ra cửa.

Mẹ Nhiễm gọi với ở phía sau: "Đi đâu đấy?"

"Con về trường."

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

"Để bố đưa con đi, một lúc nữa là bố tỉnh rồi, gấp như vậy làm gì, đến cơm trưa cũng không ăn?" Mẹ Nhiễm nói: "Buổi tối nhớ về đấy, không phải sáng mai con mới có tiết sao?"

"Muộn rồi __"

Nhiễm Dao nói xong câu này, thuận tay đóng cửa nhà lại, để lại mẹ Nhiễm trong nhà nghĩ mãi cũng không ra: Bây giờ mới mấy giờ, làm gì mà muộn được?

Trường cô cách nhà khá xa, Nhiễm Dao gọi xe, lại còn gặp cảnh tắc đường, vất vả mãi mới lết được đến cổng trường, cô đóng cửa xe lại rồi tiếp tục chạy.

___ Thực ra cô cũng không biết rõ mình đang chạy vì điều gì.

Thấp thoáng sau những hàng cây bo xanh là sân bóng rổ của trường.

Có người vừa đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

May mắn thay, không phải là quá muộn.

Nhiễm Dao mang theo trái tim rung động chạy đến, nhìn thiếu niên vừa lấy điện thoại từ túi áo ra, gọi tên anh.

"Cố Tân Bạch."

Ánh mắt trời chiếu vào khiến anh hơi nheo mắt, trên màn hình điện thoại vẫn để khung chat nói chuyện với cô, cuộc nói chuyện dừng lại ở câu hỏi cuối cùng của anh tối qua, hình như anh đang muốn gửi tin nhắn cho cô.

"Sao em lại ở đây," Sau một lúc lâu, anh khẽ cười: "Hôm nay em đâu có tiết?"

"Em... tới tìm anh."

Thiếu niên khựng người, chợt hơi cúi người xuống, giọng nói như tiếng ngọc chạm vào nhau, cực kỳ dễ nghe: "Sao vậy?"

"Balo cũng chưa kéo," Cố Tân Bạch giơ tay, thay cô đỡ balo có chút nặng sau lưng: "Em có chuyện muốn nói?"

"..."

Anh nhìn cô, nhướn mày: "Sao không nói gì?"

Vừa mới chạy như vậy hoàn toàn do chịu chi phối của thân thể, cô đang rối bời, rất muốn nói điều gì đó, nhưng đầu óc lại trống rỗng.

Hoặc, chỉ là cô không biết nên nói từ đâu.

Nhiễm Dao mím môi, đang muốn sắp xếp những điều muốn nói, đột nhiên từ bên cạnh một bàn tay đưa ra, trên tay là một gói khăn giấy màu hồng nhạt in hình quả đào.

Giọng nói của cô gái đó rất ngọt: "Anh muốn đi chơi bóng sao? Nhận gói khăn giấy này để chút nữa lau mồ hôi nhé."

Rồi gói khăn giấy được lật lại, để lộ mặt sau dán một mã QR __ "Có thêm WeChat không?"

Nhiễm Dao sững sờ một lúc, ngước mắt lên vẫn thấy Cố Tân Bạch đang chăm chú nhìn cô, không liếc đến cái bên người lấy một cái.

Cô chợt nhớ tới một chuyện, kéo cổ tay áo anh lên.

Trên cổ tay phải của thiếu niên quả nhiên vẫn đeo một sợi dây buộc tóc màu đen.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!