Giả thiết này xuất hiện rất đột ngột.
Nhiễm Dao bật cười theo bản năng, nói đùa: "Không phải gã thì còn có thể là ai, là anh à?"
Khoảnh khắc câu buột miệng này thốt ra, bầu không khí dường như có chút thay đổi, cô chợt nghĩ tới một khả năng, khóe môi chậm rãi hạ xuống, ánh mắt cũng dần mơ hồ, tựa như nhìn thấy nửa vầng trăng đậu trong lòng bàn tay anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
/
Mẹ Nhiễm gọi cô vài lần, hỏi cô có phải để đầu óc trên mây rồi không.
Nhưng trong đầu Nhiễm Dao giờ chỉ lặp đi lặp lại những điều khó tin mà anh nói lúc trước.
"Chơi cờ với em, là anh, anh cũng biết người bên kia chính là em. Sở dĩ anh không nói ra, chỉ vì muốn trêu em một chút."
"Muốn thấy em khi nhìn thấy anh, sẽ phản ứng thế nào."
"Ngày đi xem phim ấy, ba rưỡi chiều anh đã phải chạy đến nơi khác, bởi vì bác anh đột nhiên bị xuất huyết não phải vào phòng ICU*. Mọi người suốt đêm chạy đến thành phố Lương, chỉ sợ không thấy mặt bác ấy lần cuối."
"Anh gọi điện cho Đoạn Thừa An, muốn gã giúp anh nói với em một tiếng, trong nhà anh có việc bận đột xuất, cuối tuần sau anh mới có thể trở về."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland. com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô hỏi anh tại sao Đoạn Thừa An lại nói dối, Cố Tân Bạch mở điện thoại lên, bật đoạn ghi âm cuộc gọi điện thoại giữa anh với Đoạn Thừa An.
Trong đoạn ghi âm, Đoạn Thừa An ở đầu dây bên kia, trực tiếp thừa nhận:
"Sao muốn giả mạo là mày ấy hả? Không phải là dễ hiểu sao, cô ta xinh đẹp."
"Vốn tao muốn giúp mày, nhưng đã nhất kiến chung tình thì tao có cách nào khác đâu, hơn nữa lúc đấy mày cũng chưa về, tao cũng đâu tính đoạt công lao của mày, tao cũng ở ngay bên cạnh, không phải mày cũng muốn đùa giỡn sao."
"Chỉ là một cô gái thôi mà, mày muốn thì tao nhường cho mày là được, mọi người cùng nhau chơi thì có vấn đề gì ___"
Không có sau đó nữa, Cố Tân Bạch đã trực tiếp cúp điện thoại.
Lúc ấy cô đã hoàn toàn choáng váng, quên mất mình đã phản ứng như thế nào, chỉ nhớ rõ mẹ nói phải về rồi, giục cô nhanh lên xe.
Vì thế cuộc nói chuyện đột ngột dừng lại, chỉ còn lại đoạn ghi âm và lời anh nói, vang vọng mãi trong đầu.
Khi xe về đến nhà, đầu óc Nhiễm Dao trống rỗng, dùng sức xoa xoa huyệt Thái Dương, nhưng lại bị mẹ Nhiễm hiểu lầm là cô uống nhiều Coca quá nên người không khỏe, đuổi cô vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo.
Sau khi tắm xong, cuối cùng cô cũng sắp xếp được toàn bộ câu chuyện.
Khi đó Đoạn Thừa An đúng là sống ở bên cạnh, chẳng qua nhà bên cạnh phía khác, nhưng vì kỹ năng lấp liếm của gã quá xuất sắc, cố ý giấu giếm, nên cô không phát hiện ra.
Mà cô sau đó cũng chỉ ở lại hơn một tuần liền rời đi, vừa vặn bỏ lỡ luôn thời điểm Cố Tân Bạch trở về, mà mấy ngày sau, cô cũng cắt đứt liên hệ với Đoạn Thừa An.
Nói đến đây cũng bội phục Đoạn Thừa An, chỉ biết cô hơn hai tuần ngắn ngủi mà có thể nhấc lên sóng to gió lớn đến vậy.
Không hổ là hải vương, khả năng hô mưa gọi gió quả nhiên không đùa được đâu.
Nhiễm Dao mở điện thoại lên, vẫn cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ, muốn nhắn với anh đôi câu, nhưng lại nhận ra hình như không có ID WeChat của anh.
Tìm từ số điện thoại mới ra, cô soạn một tin nhắn: "Ngủ rồi sao?"
Cố Tân Bạch trả lời cô qua WeChat rất nhanh: "Vừa về đến nhà, sao vậy?"
Cô hơi kinh ngạc: "A? Sao anh có WeChat của em?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!