Ngày hôm sau, Nhiễm Dao lại bị mẹ gọi ra ngoài đi ăn cùng gia đình bác Cố.
Bát tự còn chưa xem, vậy mà hai nhà cứ như đã là thông gia rồi, tuần nào cũng phải tụ họp vài lần, cô oán thầm trong lòng.
Nhìn thấy Cố Tân Bạch, cô mới chợt nhận ra, hôm qua cô còn trả lời tin nhắn của anh.
___ Cái tin nhắn về "bạn gái" đó, cô còn chậm chạp chưa thể rep lại.
Đợi những người lớn đã đi hết, cô ngồi trên ghế nhỏ hàng cuối, nhỏ giọng gọi anh: "Cố Tân Bạch."
Ôm tâm tình chắc anh sẽ không nghe thấy, ai ngờ dường như anh cảm giác được, ngẩng đầu lên hỏi: "Em gọi anh à?"
"Vâng..." Cô nói: "Ngày hôm qua không phải... chưa trả lời tin nhắn của anh sao."
Ánh mắt Nhiễm Dao có chút hoảng loạn, chỉ dám nhìn từ cằm đến bả vai thẳng tắp của anh.
"Anh từng nói hai lần, đán áp cho chuyện đó, giờ anh có muốn nghe câu trả lời không."
Cô nói vòng vo, nhưng anh chẳng có chút né tránh: "Chuyện bạn gái sao?"
Dừng lại một chút, rồi anh mỉm cười nói: "Em suy nghĩ kỹ xong rồi à?"
"... . Chưa, chưa xong."
Anh có chút buồn cười nhướng mày: "Vậy sao em hỏi anh có muốn nghe hay không?"
"..."
"Không gấp," Anh nói: "Em cứ từ từ nghĩ về chuyện đó nhé."
Nhiễm Dao mím môi.
"Vậy thời hạn là tới khi nào?"
Cô thường mắc chứng khó lựa chọn, vốn định để anh ra một hạn mốc cuối, để cô sớm hạ quyết tâm cho rõ, không ngờ anh thật sự tập trung tự hỏi trong một lúc lâu, sau đó nói ____
"Trước năm cuối đại học đi, đừng để anh đợi lâu."
Nhiễm Dao sửng sốt: "Năm bốn?"
"Sao," Cố Tân Bạch nghiêng người về phía cô, khoảng cách giữa anh và cô như rút ngắn lại, cười đến rực rỡ: "Bốn năm còn chưa đủ?"
"Không phải không đủ."
Chỉ là không nghĩ tới lâu như vậy, muốn mình nghĩ trong tận bốn năm, vậy chẳng phải toàn bộ thanh xuân của cô đều xoay quanh người anh sao. Nhiễm Dao nghĩ, người này đúng là tâm cơ mà.
Không nghĩ tới khi đang giữa bữa tiệc, anh ngồi bên cạnh cô, bỗng nhiên thấp giọng, nặng nề nói: "Anh đổi ý rồi."
Nhiễm Dao: "Cái gì?"
Hỏi xong cô mới nghĩ đến, chắc anh hối hận khi đã trêu chọc cô, phải chờ một câu trả lời lâu đến vậy, có lẽ trước nay chưa từng có.
Cố Tân Bạch nói: "Năm bốn quá muộn."
"Năm ba nhé, ít nhất cũng để anh nói chuyện yêu đương vườn trường được một năm, nếm trải nó như thế nào."
"..."
Cô chưa nói chắc chắn sẽ đồng ý với anh mà...
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!