Mới loạng choạng đi đến một đoạn đường có đèn đường chiếu sáng, thì cô bỗng nhiên bắt đầu khóc.
Cô gái nhỏ mắt đỏ hoe, khẽ hít mũi, nước mắt từng giọt từng giọt lăn trên gò má.
Cô không nói lời nào, khóc trong im lặng, rất ngoan, khi nghẹn ngào tưởng như không thở nổi, mềm như bông, khiến người khóc cảm thấy nhói lòng.
Trước nay Cố Tân Bạch là một người có thể giữ sự bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, năm cuối cấp ấy, có người ngoài trường đến khiêu khích anh, một mình đấu năm anh vẫn có thể gặp nguy không loạn, nhưng khoảnh khắc này, khi nhìn thấy cô bĩu môi rơi nước mắt, lập tức anh thấy rối bời.
Anh thấy mình là một tên khốn, muốn nhìn thấy cô khóc, nhưng khi cô khóc rồi anh lại chỉ muốn ngăn dòng nước mắt kia lại.
"..."
Thiếu niên im lặng một lúc mới hỏi: "Vì Đoạn Thừa An?"
Cô sửng sốt, mãi mới nhận ra anh đang hỏi cô, có phải vì thấy Đoạn Thừa An nên đau lòng rơi nước mắt không.
"Gã không xứng."
Cô gái nhỏ bẻ ngón tay, hốc mắt nóng lên, cảm giác đó lại ập đến.
"Dụng cụ mở nắp đâm vào tay em, hức hức hức."
Cố Tân Bạch: "..."
Anh thở dài, kéo tay áo cô lên, phát hiện dụng cụ mở nắp vang kia quả nhiên còn giấu trong tay áo của cô.
Không biết vừa rồi cô vung vẩy thế bào, đầu kim loại nhọn của dụng cụ lại xoay ra ngoài, vừa lúc đâm vào cổ tay mảnh khảnh của cô... Quả nhiên không nên lấy tư duy của người thường đi nghiền ngẫm tâm tư của một con ma men.
Cố Tân Bạch lấy dụng cụ mở nắp ra, kiểm tra quanh cổ tay cô: "Không trầy da, một lúc sau sẽ ổn thôi."
"Nhưng mà đau lắm." Cô chớp mắt, chậm rãi tự hỏi: "Có cần phải thổi thổi không?"
Cố Tân Bạch chăm chú nhìn cô, cô gái nhỏ không di chuyển, vì thế anh cúi người, thổi nhẹ lên cổ tay cô hai lần.
Đôi mắt anh dường như hơi tối lại: "Còn đau không?"
Cô mím môi, sắc mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng: "Anh thổi cho em, vậy ngày mai em có thể lấy một cân năm ở map Hẻm núi không?"
"... ."
/
Sáng sớm hôm sau, Nhiễm Dao tỉnh dậy không phải nhờ đồng hồ báo thức, cũng chẳng phải điện thoại, càng không phải do tỉnh mộng ____ mà là nhờ sự hối hận tột cùng.
Thời điểm mở mắt ra ấy, cô xấu hổ đến mức cùng tay cùng chân, trực tiếp lăn từ trên giường xuống đất.
Nếu một ngày, một nhà khoa học cần giải phẫu bộ não mắc chứng loạn thần kinh, cô tình nguyện cống hiến bộ não có tính tiêu biểu này của mình.
Rốt cuộc đem qua cô đã nói gì với Cố Tân Bạch hả...
"Tại sao người khác uống say, tỉnh lại chẳng nhớ cái gì, mà tớ... cái gì cũng NHỚ, RÕ, MỒN, MỘT hả? !" Nhiễm Dao không muốn tin, ngay buổi chiều đã chạy về trường, từng câu đều chứa máu và nước mắt than phiền với Nghiêm Thanh.
Nghiêm Thanh đang chọn đồ trên giá, nghe xong chỉ cười trên nỗi đau người khác: "Thế không tốt sao?"
"Tốt chỗ nào?"
Nhiễm Dao nói: "Cậu biết vì sao sau khi uống say nên mất trí nhớ luôn không, bởi vì dù lúc đó cậu làm nhiều trò con bò thế nào, thì chỉ cần cậu quên đi, thì có thể xem như nó chưa từng xảy ra..."
Nghiêm Thanh vui vẻ nói: "Cậu cũng đâu có làm gì, không phải chỉ nói hai câu đùa giỡn còn muốn người ta thổi thổi cho cậu à?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!