Chương 12: (Vô Đề)

Đường nét khuôn mặt của thiếu niên thâm thúy, nhất là khi chăm chú nhìn ai đó, Nhiễm Dao nghĩ, những đôi mắt thâm tình trong mấy phim thần tượng cũng phải chịu thua.

Không phải nói quá chứ hơn 18 năm cuộc đời của cô, lần đầu tiên tim đập nhanh đến vậy.

Quả là sắc đẹp làm mờ mắt, sắc đẹp hại người, lam nhan họa thủy, hại nước hại dân!

Cô muốn mở miệng mắng anh, nhưng chẳng thể thốt lên lấy một câu, chỉ còn sót lại một âm tiết trống rỗng, quanh quẩn bên môi, không nói lên lời.

Làm trai đẹp tốt thật đấy, cô quyết định kiếp sau cũng muốn đầu thai thành một anh chàng đẹp trai.

"Anh để em... nghĩ đã..."

Ngập ngừng chưa nói hết câu, thì ngoài hành lang truyền đến tiếng ầm ĩ, rồi sau đó có người đẩy cửa phòng vào.

Vẻ mặt mẹ Nhiễm đầy vui mừng nói với cô: "Dao Dao, con xem ai tới này!"

Cô quay người lại, cốc trà sữa trong tay rơi bộp xuống đất.

Người đó mặc đồng phục đua motor màu xám bạc, tóc húi cua gọn gàng, đeo một chiếc khuyên tai đinh bên tai phải.

Đoạn Thừa An vươn tay, cười với cô.

"Đã lâu không gặp, Tiểu Dao."

/

Đã lâu không gặp, đồ khốn.

Ngoài mặt Nhiễm Dao mỉm cười, trong lòng đáp lại như vậy.  

Nhưng sau cùng cô vẫn không nói lời nào, bầu không khí tưởng như bế tắc.

Cố Tân Bạch nhìn cô, có lẽ nhận ra điều gì đó, anh nhặt cốc trà sữa bị rơi xuống đất lên, dịu dàng nắm cổ tay cô, nói với mẹ Nhiễm: "Dì ơi, cháu đưa em ấy đi mua cốc mới."

Đi được vài bước rồi vẫn nghe thấy tiếng mẹ cô đằng sau gọi: "Cháu đi mua một mình là được mà... Ấy... Ít nhất để hai đứa nó ôn chuyện cũ chứ!"

Thiếu niên như muốn thăm dò nên thả chậm bước lại, nhưng cô vẫn im lặng đi tiếp, càng lúc càng bước nhanh hơn.

Tới một quán trà sữa xa nhất, cô mới dừng bước chân, đứng trước quầy order nhỏ giọng nói với anh: "Cảm ơn"

Cố Tân Bạch đoán được Nhiễm Dao sẽ nói cảm ơn anh, nhưng anh không biết cô đang cảm ơn vì điều gì.

Nhiễm Dao gọi một cốc Kem xoài Sago ướp lạnh với bưởi, cô uống rất chậm, như thể cô cô ý tìm thứ gì đó lấp đầy miệng, mượn cơ này để tránh phải lên tiếng.

Hệt như hũ nút vậy.

Cố Tân Bạch liếc nhìn cô, khẽ cười.

Lúc hai người trở lại, các vị phụ huynh đã bắt đầu chơi mạt chược, nói hai người dẫn Đoạn Thừa An cùng ra ngoài chơi, đi ăn gì đó cũng được.

Nhiễm Dao không từ chơi, nhưng suốt quãng đường đi cô chỉ im lặng, đến quán thịt nướng, sau khi uống hết cốc trà sữa trong tay, cô lại chăm chú nướng đồ rồi ăn.

Vẻ mặt Nhiễm Dao viết đầy chữ "No comment", không muốn nói chuyện.

Mãi đến khi cô uống hơn nửa một chai nước, sắc mặt cô dần đỏ ửng, Cố Tân Bạch mới phát hiện chai nước cô gái nhỏ trong tay là rượu, hơn nữa cô còn tiếp tục vui vẻ uống cạn chai rượu đó.

Anh đưa một ngón tay lắc trước mặt cô: "Đây là số mấy?"

Cô nhìn anh với đôi mắt trong veo, trả lời hùng hồn, chắc như đinh đóng cột.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!