Sáng sớm hôm sau, Hàn Giang Tuyết đã vào bếp nấu thuốc.
A Đại và A Nhị đang gặm rau củ mà rối gỗ đưa tới, hai chiếc răng nhỏ như nếp dẻo không ngừng gặm lấy một trái bắp, nhai nhóp nhép.
Chúng vừa ăn vừa nhìn Hàn Giang Tuyết ở bên cạnh múa kiếm với một thanh tiểu mộc kiếm.
Hôm qua Hàn Giang Tuyết mới nhận được quyển trục, hôm nay đã có thể múa ra hình ra dáng, chủ yếu là vì chiêu kiếm ấy khá đơn giản.
Một bài kiếm vừa múa xong, hai con chuột lang thức thời liền vỗ tay bôm bốp cổ vũ.
Hàn Giang Tuyết cười hì hì, bắt chước dáng điệu của đại kiếm tiên, hai móng ôm lấy kiếm, tuy không có đối thủ nhưng miệng vẫn lễ phép nói: "Đa tạ!"
Nghe thấy sau lưng chiếc nắp ấm thuốc bắt đầu bụp bụp rung động, Hàn Giang Tuyết lập tức xoay người lại, đem ấm thuốc nhấc xuống.
Khi mở nắp ra, chỉ vừa ngửi thấy mùi thuốc, y liền rùng mình một cái.
Rõ ràng thuốc trong ấm vẫn còn sôi ùng ục, vậy mà hương thuốc bay ra lại còn lạnh hơn cả sương tuyết.
Hàn Giang Tuyết thật không hiểu Yến Phi Độ vì sao nhất định phải uống thứ này, uống vào rồi chẳng phải cảm giác như ngũ tạng lục phủ đều bị đông cứng lại sao? Hay là trong thân thể hắn có thứ gì như lửa dữ thiêu đốt, nếu không dùng thứ này thì không áp chế nổi?
Hàn Giang Tuyết lắc đầu, chuẩn bị sẵn ấm thuốc và chén thuốc, đặt lên khay nhỏ, như thường lệ đội lên đầu, bộp bộp đi lên lầu.
Mọi khi Hàn Giang Tuyết đưa thuốc tới, Yến Phi Độ đã thức dậy.
Nhưng không hiểu sao hôm nay, lúc Hàn Giang Tuyết gõ cửa đi vào, trong phòng vẫn còn mờ tối.
Cửa sổ chưa mở, màn gấm treo quanh giường cũng chưa vén lên, chẳng lẽ còn đang ngủ?
... Hay là chết rồi?!
Trong đầu Hàn Giang Tuyết lập tức lóe lên muôn vàn cảnh tượng thê thảm khi tiên nhân nửa đêm phát bệnh, vội vã đặt khay thuốc xuống, lập tức lao vào trong màn giường.
Rồi liền bổ nhào lên một lồng ng. ực rắn chắc trắng mịn như tuyết.
Đâu có ai quy định tiên nhân khi ngủ cũng phải áo mũ chỉnh tề, hai tay đặt trước bụng, nghiêm trang như nằm trong quan tài đâu chứ.
Tiểu thỏ sững người một chốc, má lông mềm vô thức cọ cọ lên đó.
Tiên nhân... rất trơn mịn.
Yến Phi Độ nằm nghiêng trên gối ngọc, cổ áo trường bào trắng rộng mở, để lộ phần cổ thon dài tinh xảo, xương quai xanh sâu như có thể đựng được một vũng rượu, và cả lồng ng. ực rắn rỏi.
Hàn Giang Tuyết bất giác nhớ tới những lời mấy huynh tỷ trong nhà từng nói lúc tán gẫu: "Có vài người đó, đừng nhìn bề ngoài băng thanh ngọc khiết, thật ra bên trong y phục là rất... sắc!"
Yêu tinh nói chuyện chẳng giống người, không biết uyển chuyển hay giữ mồm giữ miệng.
"Sắc" đối với bọn họ cũng giống như khen con phượng hoàng ngũ sắc vừa bay ngang có "Sắc đẹp rực rỡ" vậy thôi.
Mái tóc đen như gỗ mun của Yến Phi Độ rũ xuống từ bờ vai rộng lớn. Khi mặc y phục, Hàn Giang Tuyết chỉ cảm thấy hắn như cây lan ngọc cao ngất, khí độ thanh quý.
Nhưng khi áo trượt xuống.......
Lộ ra cái gì nhỉ?
Hàn Giang Tuyết chăm chú nhìn chỗ vài sợi tóc rơi xuống giữa ngực hắn, nghiêm túc chẳng khác gì lúc đọc kiếm thuật đồ quyển.
Ừm... quả là ngực có khe rãnh.
Người ta... nói như thế đúng không?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!