Chương 8: Suýt nữa

Hàn Giang Tuyết sửa xong mái nhà, phủi phủi bụi bặm trên người, nhảy mấy cái liền lên thềm cửa sổ, vừa hay chạm mặt Yến Phi Độ.

Dường như Yến Phi Độ vừa sắp xếp xong mấy quyển trục, đưa cho y: "Đây là mấy quyển kiếm pháp ngươi có thể xem trong lúc này. Lần sau nếu lại gặp yêu quỷ, có thể dùng chiêu khác ứng phó."

Hàn Giang Tuyết nhận lấy quyển trục, nhảy nhót đầy phấn khích, nhìn qua như thể muốn nhào vào lòng Yến Phi Độ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng kiềm chế lại.

Hàn Giang Tuyết: Lỡ lại đụng trúng khiến hắn thổ huyết thì sao?

Yến Phi Độ nhướng mày nhìn y, thỏ con lại lập tức nở nụ cười vừa đúng mực, không mất lễ nghi.

Thỏ con chân thành nói: "Tiên nhân, mong ngài sớm bình phục."

Giờ thì yếu ớt quá rồi, gặp gió là ho, hay là vào núi hái ít linh chi cho tiên nhân ăn thử xem?

Yến Phi Độ: ... Sao cứ cảm thấy như mình đang bị thương hại vậy?

Trao quyển trục xong, Yến Phi Độ lại thản nhiên nói: "Ngươi sửa mái nhà cũng mệt rồi, hậu viện có suối nước nóng, nếu muốn tắm thì cứ đến đó. Nếu không muốn..."

Cũng xem như thuận theo bản tính trời sinh đi.

Yêu tinh bình thường đều giữ lại vài phần bản tính khi còn là yêu chưa hóa hình. Yến Phi Độ cũng chưa từng thấy con thỏ nào biết tự đi tắm, huống chi y lại do mèo nuôi lớn, nghĩ đến đây càng thấy có lẽ y ghét nước.

"Ừm? Hình như ta chưa từng thấy suối nước nóng đó đâu! Tiên nhân cùng đi không?"

Yến Phi Độ trước đó chắn giúp y vệt mực kia, tự thấy y phục đã dơ, tất nhiên cũng định đi tắm. Nghe vậy hắn khẽ gật đầu, bước chân ung dung chậm rãi xuống lầu.

Hàn Giang Tuyết trước tiên đem quyển trục nhanh chóng cất vào phòng mình, sau đó lập tức chạy trở ra.

Yến Phi Độ vẫn đang đứng nơi hành lang gác.

Thực ra, Đào Hoa Lạc là nơi tinh xảo nhất mà Hàn Giang Tuyết từng thấy, không chỉ có rừng đào xinh đẹp, mà còn có những ao nước dưới hành lang, các lầu các đình bố trí chênh lệch hài hòa, rèm trúc tơ vàng treo cao thấp xen nhau trên hành lang, phía dưới rèm còn buộc những dải tua màu xanh ngọc, lác đác phủ vài hạt tuyết trắng.

Đá xanh trong viện, hành lang uốn lượn, tất cả đều được rối gỗ quét tước đến sáng bóng như gương, ngẩng đầu liền thấy cổng nguyệt môn cùng những khung cửa chạm hoa tinh xảo, vài nhành đào nở rộ rủ xuống từ các khe hở, tựa như dải lụa tiên nữ rơi xuống trần gian..... Nhìn thôi cũng thấy rất đắt!

Đợi Hàn Giang Tuyết thu ánh mắt về, Yến Phi Độ vẫn đang đợi y, y lập tức luống cuống đuổi theo, sóng vai cùng hắn.

Trong viện lại nổi gió, rèm trúc bị cuốn lên phát ra tiếng xào xạc, một cánh cửa gỗ mun đen bị gió hất mở, Hàn Giang Tuyết liếc mắt liền thấy được cách bày trí bên trong.

Dưới đất trải thảm thêu kim tuyến, bên trên đặt một lò trầm, một cây đàn cổ, trên tường phía sau còn treo một bức họa chân dung.

Do góc nhìn bị che khuất, Hàn Giang Tuyết phải bước lên bậc cửa mới có thể nhìn rõ trong tranh là gì.

Chỉ là y vừa định nhảy lên, đã bị Yến Phi Độ nhấc bổng giữa không trung, nhẹ nhàng xách về.

Cánh cửa lớn khép lại, Yến Phi Độ khẽ lắc đầu với Hàn Giang Tuyết.

"Bức tranh kia không được xem."

Hàn Giang Tuyết tò mò: "Phong ấn quỷ thần à?"

Ban đầu Yến Phi Độ nghiêm túc gật đầu, nhưng nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của y, lại cong khóe môi, bật cười.

"Còn đáng sợ hơn cả quỷ thần."

"Trên tranh vẽ một yêu tinh có thể câu hồn đoạt phách."

Hàn Giang Tuyết vẫn đang suy nghĩ xem đó là loại yêu quái gì, thì Yến Phi Độ đã tiếp tục bước đi, chẳng cần nhìn bức họa kia, trong lòng hắn đã tự họa lại rõ ràng hình bóng thiếu niên trong tranh kia từng nét một.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!