Chương 5: Xin tiên nhân hãy thu nhận ta đi

Cảm giác bị thỏ con đâm trúng mà ngã xuống đất, lại giống hệt như hôm ấy hắn từ trời cao rơi xuống.

Ngày đó từ không trung rơi xuống, Yến Phi Độ từng nghĩ mình hẳn là phải chết rồi.

Tuy không biết ba kẻ đánh lén hắn khi đó là ai trong số những kẻ độ kiếp, nhưng nghĩ lại, chắc chắn cũng có liên hệ đến Thiên Ngoại Vân Hải.

Dù hiện tại hắn rơi vào tình cảnh như thế này, thì ba tên kia cũng đã tự bạo hồn phách, xem như không thiệt.

Tiên nhân áo đỏ từ trời xanh rơi thẳng xuống nước, giống như một con hạc gãy cánh, không còn cơ hội bay lên nữa.

Đường đường là Như Ý Tiên Tôn, cuối cùng lại chết theo cách thế này.

Da thịt toàn thân gần như bị ăn mòn sạch sẽ, nguyên thần nát vụn, nhìn từ xa chẳng khác gì một bộ xương khô chỉ còn lớp da mỏng phủ bên ngoài.

Thế nhưng, dù là một bộ xương khô, ở chốn yêu sơn như núi Đồ La này, nói không chừng cũng có yêu tinh chờ đợi để gặm chút thịt còn sót lại ấy.

Huyết sắc đỏ tươi loang trên mặt nước, tựa như máu tan rã của Tam Thái Tử Đông Hải năm xưa dưới tay Na Tra cũng là thế, giống như u oán đầy dẫy của Hoàng Tuyền đang nổi lên trần thế.

Ánh mắt của Yến Phi Độ khi ấy đã không còn nhìn rõ, chỉ có thể lờ mờ thấy một tia sáng xuyên qua mặt nước.

Giữa ánh sáng nhàn nhạt ấy, một bàn tay trắng ngần như ngọc lại đột ngột vươn ra từ dưới nước, kéo hắn lên.

Hắn được cứu rồi.

Những ngày đầu, Yến Phi Độ chỉ có thể nằm yên, đến mở mắt cũng không thể.

Chỉ biết bản thân được người ta an trí trong một hang động, toàn thân quấn đầy dược liệu và băng vải.

Trong lời thoại sách vở chốn thế gian, thường có những đoạn như thế.

Nào là thiên chi kiêu tử rơi vào hiểm cảnh, được người ra tay cứu giúp, sau đó cảm kích sinh tình, muốn lấy thân báo đáp.

Nhưng trong mắt Yến Phi Độ, đó chẳng qua là súc sinh nổi lòng háo sắc.

Người ta tâm thiện cứu ngươi, ngươi muốn báo đáp thì có bao nhiêu thiên tài địa bảo không thể mang tặng, cớ gì cứ phải dùng đến một câu "Lấy thân báo đáp" vốn chẳng đáng mấy đồng?

Cho đến khi Yến Phi Độ có thể mở mắt ra, ngay khoảnh khắc thiếu niên quay người lại sau khi đun xong một nồi dược thang...

Trong lòng Yến Phi Độ bỗng trở nên tĩnh lặng, thật lâu sau mới có phản ứng.

Hắn nghĩ, phải rồi, ta chính là súc sinh.

Hồi đó hắn chỉ hận bản thân không mở miệng nói được, nếu không nhất định phải hỏi cho ra thiếu niên kia họ tên là gì, gia cảnh ra sao, sau này định đi đâu về đâu.

Nhưng nghĩ đến tình trạng bản thân lúc ấy, chẳng khác nào yêu ma quỷ quái, hắn đành đè nén tâm tư, yên lặng chờ đợi.

Ít nhất... cũng phải đợi đến khi hắn trông giống một con người.

Song trời không chiều lòng người, khi hắn còn chưa thể động đậy, thì bằng hữu đã tìm tới nơi.

Khi đó, Yến Phi Độ còn chưa thể thốt ra nổi một chữ "Không", cứ thế bị bằng hữu lo lắng vội vã mang đi, trực tiếp cho hắn ngâm vào suối hồi sinh, phải mãi cho đến giờ hắn mới có thể đi lại được một chút.

Muốn quay lại núi Đồ La, giờ này hắn còn không thể đi được.

Nghe nói con thỏ con muốn lên núi là yêu của núi Đồ La, hắn vốn không ưa tiếp khách, thế mà lại không hiểu sao bước chân lại tự động ra khỏi cửa.

Hắn vốn nghĩ, mình không thu đồ đệ, nhưng cũng không ngăn cản thỏ con tự học một chút gì đó.

Ai ngờ, sự cảm tạ của thỏ con lại nặng đến vậy...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!