Chương 48: Không nói từ biệt

Một ngày ở Đào Hoa Lạc của Hàn Giang Tuyết bắt đầu như thế nào?

Khi trời vừa tờ mờ sáng, thỏ con đang ngủ cuộn tròn trên ngực Yến Phi Độ theo lệ thường trở mình một cái, "Bịch" một tiếng rơi xuống ván giường, sau đó giơ bốn móng nhỏ lên trời đạp đạp.

Kế đó lại lăn một vòng bò dậy, nhảy khỏi giường, đáp xuống bệ đặt chân, vừa dụi mắt vừa đẩy cửa bước ra ngoài. có một nửa khả năng vấp phải ngưỡng cửa, khiến cả con thỏ lăn tròn ra khỏi cửa, lăn luôn xuống bậc thềm.

Hôm nay Hàn Giang Tuyết cũng như vậy, mặt úp thẳng xuống bãi cỏ trong sân.

"Không, không sao cả!"

Thỏ con mềm mại, không sợ bị thương!

Hàn Giang Tuyết lập tức ngẩng đầu, giơ móng vỗ vỗ mấy chiếc lá cỏ dính trên người, rồi đi rửa mặt.

Sau khi rửa mặt thay y phục xong, thiếu niên tiên tư như ngọc đã bắt đầu múa kiếm giữa sân.

Đợi trời sáng hẳn, có tiểu đạo đồng đến đưa điểm tâm, xung quanh cũng bắt đầu vang tiếng người.

Tiểu đạo đồng rất thích nhìn Hàn Giang Tuyết múa kiếm, đưa điểm tâm xong cũng chưa vội đi ngay, thường ngồi bẹp trên bậc cửa, hai tay ôm má nhìn ca ca xinh đẹp.

Đợi đến khi một vị Tiên Tôn khác mở cửa bước ra, tiểu đạo đồng lập tức đứng dậy, cung kính chào hỏi, rồi mới lon ton đi nơi khác.

Mà suốt quá trình đó, Hàn Giang Tuyết không hề ngừng lại.

Bình thường y rất ham chơi, ham ngủ, ham ăn, nhưng hễ bắt đầu tu hành, tuyệt không phân tâm.

Nghĩ đến lúc nhỏ, y cũng đã cố gắng không kém như vậy, chỉ để có thể giống các huynh tỷ mình, học được cách bắt chuột.

Yến Phi Độ chạm vào hộp cơm, trước tiên rót trà.

Hàn Giang Tuyết là thỏ con không thích uống trà, y thích uống nước mật ong hơn.

Vậy nên Yến Phi Độ lại pha riêng cho y một chén nước mật ong.

Chờ đến khi trời sáng rực, Hàn Giang Tuyết cũng vừa vặn múa xong năm nghìn chiêu kiếm sáng nay.

Vừa dừng lại, y đã "Ai da ai da" kêu rên, hiển nhiên là mấy lần trước đã mệt lử rồi, thế nhưng vẫn không chịu ngừng, nhất định phải hoàn thành cho bằng được.

Y cả người ướt đẫm mồ hôi, lại đi phòng tắm chải chuốt, thay y phục, rồi ngồi xuống bàn ừng ực uống liền ba bát nước mật ong lớn.

Lúc này Yến Phi Độ mới lấy đồ ăn trong hộp cơm ra, bên trong còn có một lò than nhỏ, hiển nhiên là vị Béo sư phó ở nhà ăn biết rằng, từ khi Hàn Giang Tuyết bắt đầu luyện tập, y không còn có thể ăn cơm đúng giờ được nữa.

Béo sư phó ở nhà ăn Đào Hoa Lạc cũng là một truyền kỳ.

Bất kể có bao nhiêu tân đệ tử, đệ tử đến bao lâu, thích ăn gì, quen ăn vào lúc nào, ông đều nhớ rõ. Cho dù là Dạ Du Thần vụng trộm mò đến nhà ăn giữa đêm, cũng sẽ thấy trên bếp có sẵn một nồi cháo thịt vịt đang giữ ấm.

Béo sư phó không quản các đệ tử tu hành thế nào, ông chỉ lo các đệ tử ăn có ngon hay không.

Hàn Giang Tuyết vừa định húp thẳng mì nóng trong bát thì bị Yến Phi Độ đưa tay cản lại.

"Ăn như vậy sẽ đau bụng đấy."

Hàn Giang Tuyết đành phải ăn uống đàng hoàng lại, từng miếng nhỏ ăn mì, kèm theo củ cải trộn và đủ loại thái nhỏ mát giòn.

Ăn xong rồi, Hàn Giang Tuyết xoa bụng, lại gắp thêm vài miếng cá khô giòn giòn cho vào miệng.

Dường như là một ngày nào đó, Béo sư phó nhìn thấy Hàn Giang Tuyết đang lục lọi trong túi bách bảo tìm đồ ăn vặt, liền phát hiện ra thỏ con này mê ăn cá khô chiên giòn, từ đó mỗi ngày đều chuẩn bị cho y một phần.

Sau khi ăn uống no nê, Hàn Giang Tuyết không đến Vọng Nguyệt Hoài Viễn Lâu nghe buổi giảng sớm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!