Chương 46: Làm việc tốt

Khúc Hoài Viễn nói vậy, Yến Phi Độ đương nhiên đứng dậy.

Chỉ là trước khi đi, hắn đến bên cạnh Hàn Giang Tuyết, nhẹ giọng nói một câu: "Cẩn thận đừng quá mệt."

Những lời như "Hãy tu hành cho tốt", Yến Phi Độ không nói ra.

Hắn đã sớm biết thỏ con trước mặt, vốn là người siêng năng, chưa từng lười biếng.

Hàn Giang Tuyết nghiêm túc gật đầu. Sau khi Yến Phi Độ rời đi, việc đầu tiên y làm là... giúp lão gia chải râu.

Mấy con chuột nhỏ trước tiên ôm nhau nằm ngủ trên đầu gối Khúc Hoài Viễn, rồi thiếu niên chải mượt bộ râu dài cho lão, vừa ngẩng đầu đã thấy những nếp nhăn trên mặt Khúc lão dường như cũng bớt đi mấy phần.

"Ô hô hô hô, người mà không tự sửa sang cho tươm tất, tinh thần cũng chẳng ra gì đâu."

Khúc Hoài Viễn giao mấy con chuột nhỏ cho Hàn Giang Tuyết, rồi bện chòm râu dài của mình thành bím nhỏ, quấn quanh cổ vài vòng, sau đó mới chống gậy mà đi.

Chỉ là Khúc Hoài Viễn không vội mở miệng nói "Ngươi phải làm gì" hay "Ngươi không được làm gì".

Lão chỉ dẫn Hàn Giang Tuyết đi bộ.

Phong cảnh Đào Hoa Lạc vô cùng tươi đẹp, chỉ đi dạo thôi cũng khiến lòng người vui vẻ.

Họ đi qua đồng ruộng, con suối nhỏ, rừng trúc, cũng đi ngang đài rèn nơi có người đang rèn sắt, ngồi dưới tán cây nghe lũ chim nhỏ oang oang mắng nhau vì con chim ở rừng bên không chịu ngủ, suốt ngày ồn ào.

Hàn Giang Tuyết chẳng thấy nhàm chán chút nào, trên môi luôn nở nụ cười.

Giữa đường, mấy con chuột nhỏ tỉnh lại, còn đưa móng ra đòi thù lao vì đã chải râu.

"Ai u, các ngươi thường ngày toàn ngủ không chịu làm việc, mà còn muốn lấy công à."

Khúc Hoài Viễn tuy nói vậy, nhưng vẫn cho mỗi con một viên linh châu và một chút hạt hướng dương.

Mấy con chuột nhỏ vừa nhận được thù lao, liền tung tăng nhảy xuống đất, lại bắt đầu tìm những kẻ dễ bị lừa... à không, tìm công việc mới.

Khúc Hoài Viễn ngồi trên tảng đá, dõi mắt nhìn các đệ tử đang qua lại trên sườn núi. Có người cầm kinh thư đang tranh luận đạo lý, cũng có kẻ len lén lấy bánh chiên trong đĩa của người khác rồi cười khúc khích bỏ chạy.

Hàn Giang Tuyết cũng chống cằm ngồi một bên, nhìn cảnh tượng náo nhiệt đầy sinh khí kia, cảm giác như trở về khi còn là một con thỏ nhỏ.

Khi ấy y mới biết đi, thường hay chạy ra khỏi ổ, nhìn lũ yêu tinh trong núi đi lại, nói chuyện, rồi bị Mèo mẹ mắng: sao mà cứ thích chen vào chỗ náo nhiệt thế hả?

"Nhân Kiếm."

Khúc Hoài Viễn cười tủm tỉm nói, trên gương mặt cũng mang theo nụ cười giống hệt Hàn Giang Tuyết.

"Là vì yêu mến thế gian khói lửa này."

"Nếu có người muốn dập tắt khói lửa ấy, ngươi có muốn bảo vệ nhân gian không?"

Hàn Giang Tuyết nghiêm nghị gật đầu: "Muốn!"

"Nếu những người đó chẳng hề liên quan đến ngươi, dù cách ngươi ngàn dặm, ngươi cũng nguyện lao đến vì họ không?"

Thấy Hàn Giang Tuyết định mở miệng, Khúc Hoài Viễn bèn giơ tay ra hiệu ngừng lại.

"Không sao, chuyện này không cần vội trả lời. Thời gian còn dài, suy nghĩ một năm, mười năm, trăm năm cũng chẳng sao."

Ánh mắt Khúc Hoài Viễn dừng trên đôi tay của Hàn Giang Tuyết, có thể nhìn ra thiếu niên thường xuyên luyện kiếm.

"Từ hôm nay trở đi, mỗi ngày phải vung kiếm một vạn lần."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!