Chương 44: Tu tiên vui sướng

Trong một tiểu viện trồng đầy đào và trúc, Hàn Giang Tuyết đang nằm bò trên lan can hành lang, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm đầy sao.

Dường như gần đó có người đang gảy đàn tranh, ban đầu tiếng đàn đứt quãng, nhưng chẳng bao lâu sau đã có tiếng sáo hòa tấu theo, không ngờ lại thành một khúc nhạc trọn vẹn.

Thế nhân thường truyền rằng, đệ tử Đào Hoa Lạc không chỉ tinh thông kiếm đạo, mà cầm kỳ thư họa cũng đều am hiểu.

Rất có dáng dấp ẩn sĩ tu đạo, không màng thế sự.

Hàn Giang Tuyết nhìn bàn tay mình, xòe ra rồi nắm lại, y chưa từng chơi qua nhạc cụ nào, đến thổi lá cây cũng chẳng biết.

Nhưng cho dù không biết, y cũng không còn cảm thấy hoang mang sợ sệt như trước nữa.

Bởi vì sau khi từ tĩnh thất đi ra, Yến Phi Độ dẫn y dạo quanh một vòng, những đệ tử Đào Hoa Lạc đi ngang qua ai nấy đều trầm trồ khen y đẹp, có người phản ứng còn hơi quá khích, không thì một chân giẫm trượt rơi thẳng xuống suối, không thì lập tức lấy phù ra dán, tưởng y là quỷ đến trừ tà, khiến Hàn Giang Tuyết cười đến run cả vai.

Cảm giác bất an khi vừa nhập môn, phút chốc liền bị những con người hiền lành dịu dàng ấy xua tan hết.

Quả nhiên, Đào Hoa Lạc đúng là tiên cảnh!

Các sư huynh ai nấy đều tài hoa xuất chúng, lời nói lại dễ nghe, y thật sự rất thích nơi này!

Hàn Giang Tuyết ôm mặt cười khúc khích.

Yến Phi Độ sau khi tắm xong, đẩy cửa trúc bước ra ngoài.

Tiểu viện này là chỗ ở của hắn thuở còn ở Đào Hoa Lạc.

Đệ tử trong môn phái sống ở đâu, ở với ai, lúc mới nhập môn sẽ do người quản sự an bài, đến khi quen thuộc với nhau rồi, ai cảm thấy hợp ý thì sẽ dọn sang ở cùng.

Cũng có người kết duyên với kẻ bên ngoài, tuy vẫn còn danh đệ tử Đào Hoa Lạc, nhưng đã dời ra ngoài sống.

Vì vậy, phòng viện trong phái xưa nay luôn đủ dùng.

Tiểu viện của Yến Phi Độ không sửa sang gì nhiều, một phòng ngủ, một phòng tắm, một thư phòng, ngoài ra là một sân nhỏ thường dùng để luyện kiếm hay pháp thuật.

Chỉ vì Yến Phi Độ khá khắt khe, nên mái nhà đã được hắn sửa lại, sàn trong phòng cũng mới tinh, ngay cả hành lang cũng được chăm chút bảo dưỡng cẩn thận.

Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã thấy Hàn Giang Tuyết.

Thiếu niên dường như cũng vừa tắm xong, chỉ mặc nội y màu trắng, chân trần đứng trên hành lang, mười đầu ngón chân trắng mịn như ngọc sau khi được nước nóng rửa sạch, còn ánh lên sắc hồng nhạt như cánh đào.

Mái tóc dài xõa xuống sau lưng, như suối đêm đổ tràn, dưới màn tóc đen nhánh ấy, gương mặt kia nhỏ nhắn chỉ bằng một bàn tay, bờ vai mảnh mai, trông vào lại khiến người ta thấy xót xa thương mến.

Hiện giờ Hàn Giang Tuyết không duy trì dáng vẻ thỏ con như thường lệ nữa, chắc là bởi hôm nay đã được quá nhiều người khen ngợi.

Đào Hoa Lạc thờ Tam Thanh, đệ tử tu đạo, khác với các hòa thượng thực hành khắc kỷ đoạn dục, lại coi trọng "Tuỳ tâm".

Ngươi xinh đẹp thì chính là xinh đẹp, còn nếu không xinh... thì ôi thôi, sắc mặt đâu phải là tất cả!

Ai cũng thích được tán thưởng. Hàn Giang Tuyết bị người ta gọi là quái vật xấu xí bao năm, hôm nay bỗng hóa thành đại mỹ nhân, thỏ con ngọt ngào như uống nhầm rượu mật ủ đã nhiều năm.

Mà quan trọng hơn nữa, Yến Phi Độ còn nói sẽ ở lại Đào Hoa Lạc với y vài ngày rồi mới quay về Sương Thiên Hiểu Giác, đúng là hỷ sự từ trời rơi xuống!

Thấy Yến Phi Độ bước ra, Hàn Giang Tuyết liền vẫy tay gọi: "Tiên nhân! Gió đêm bên này mát lắm!"

Thiếu niên hào hứng vươn nửa người ra khỏi lan can, vung tay rất rộng, khiến lớp áo ngủ tuột khỏi vai.

Yến Phi Độ không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn bờ vai kia, khoảnh khắc sau đã bước đến cạnh Hàn Giang Tuyết, đưa tay chỉnh lại cổ áo cho y.

"Tiên nhân?" Hàn Giang Tuyết có hơi ngượng, y đâu phải không biết mặc quần áo, chỉ cần nhắc một tiếng là được rồi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!