"Thái độ của Tiên Tôn, bọn ta đã hiểu rõ. Chỉ là những gì người từng nói, mượn cớ sửa thang trời, thật ra là muốn một lưới bắt trọn Thiên Ngoại Vân Hải, việc ấy... tổn thương thiên hòa quá mức. Chúng ta dù sao cũng là tu sĩ, nhẹ thì mang nghiệp báo, nặng thì chẳng phải là tàn sát vô lý sao? Nhân gian vạn năm, chiến trường nào không có đào binh? Dù là bất nghĩa, nhưng đã qua lâu như thế, còn muốn chém đầu tế cờ nữa ư?"
Lời của Xuân Sinh Tửu thực sự có lý, đối với những người không muốn gây thêm sóng gió, quả thật không có gì để bắt bẻ.
Chỉ là, đối diện lại là Yến Phi Độ, kẻ từ khi còn niên thiếu đã rơi khỏi Thiên Ngoại Vân Hải, trong lòng ôm hận với chính nơi chôn nhau cắt rốn.
Không ai biết quá khứ của hắn. Nếu quá khứ ấy thật sự không đáng nhắc tới, có phần ích kỷ... thì đó cũng là chuyện giữa Yến Phi Độ và Thiên Ngoại Vân Hải, có liên quan gì tới bọn họ đâu?
Yến Phi Độ nhìn chén tiên trà được dâng đến trước mắt, nhưng đầu ngón tay cũng không hề động đến.
Tiên Tôn áo đỏ khẽ hé môi, trong cung mọi người liền đồng loạt ngồi thẳng lưng, hiển nhiên đều sợ Yến Phi Độ lại nói ra lời gì quá đỗi hợp lý, khiến Xuân Sinh Tửu không thể ứng phó.
Nào ngờ Yến Phi Độ vừa mở miệng đã nói một câu: "Có đạo lý."
Mọi người: ???
Lý lẽ này thì đâu có gì mới? Bọn họ trước kia đã nói rồi, cũng viết thư nói qua, còn từng nhờ Hoa Tịch đi truyền đạt với Yến Phi Độ, nhưng Yến Phi Độ giống như tảng đá lớn, hoàn toàn không để vào mắt.
Nếu không ngại hắn phía sau giở trò, bày ra đại trận đem bọn họ và Thiên Ngoại Vân Hải cùng lúc hốt gọn, thật chẳng ai muốn khách sáo với hắn như thế.
Thế mà bây giờ Yến Phi Độ lại nói... "Có đạo lý"?
Biểu cảm của mọi người chẳng khác nào vừa bị đá đập trúng mặt, khiến Yến Phi Độ cũng không nhịn được bật cười: "Ta trước đó chẳng phải đã nói rồi sao? Ta đổi ý rồi, đổi chính là chuyện này đó."
Xuân Sinh Tửu quan sát thần sắc Yến Phi Độ, xem ra không giống đang nói dối.
"Khoảng thời gian này, ta cũng nghĩ thông rồi. Ân oán giữa ta và Thiên Ngoại Vân Hải, tự ta sẽ đi kết thúc với họ, cần gì phải lôi kéo các ngươi vào nữa?" Yến Phi Độ như rất lấy làm hổ thẹn, lần nữa chắp tay với mọi người, "Chư vị cứ việc sửa thang trời, ta tuyệt không dị nghị."
"... Lời này, ngươi nói thật sao?" Xuân Sinh Tửu hỏi.
Ý cười bên môi Yến Phi Độ không hề phai nhạt, tựa như đã thật sự nghĩ thông, buông bỏ, phong vân nhẹ lướt:
"Lời ta nói trước mặt mọi người từ trước đến nay đều là lời thật. Từ trước đến nay, ta đã từng dùng lời dối trá để đạt được mục đích bao giờ chưa?"
Dù có nhìn Yến Phi Độ không thuận mắt đến mấy, thì lời này của hắn quả thật không sai.
Từ trước đến nay, Yến Phi Độ tựa hồ chỉ dùng chính chiêu minh bạch, chưa từng dùng âm mưu.
Không khí trong cung lập tức trở nên hòa hoãn, mọi người đồng loạt nâng chén trà, lấy trà thay rượu, kính Yến Phi Độ một ly.
Yến Phi Độ cũng cầm chén lên, đưa đến bên môi, chỉ làm động tác, chứ không hề uống.
Xuân Sinh Tửu hiểu rõ cái tính cầu kỳ của Yến Phi Độ, cũng không nhiều lời, tay đặt sau lưng khẽ động, đạo đồng phía sau lập tức nhìn ra ý.
Đạo đồng lui xuống, đi làm hai việc:
Một là chuẩn bị nước tốt cho Yến Phi Độ, đun sôi thật nóng, không được để nguội.
Hai là truyền lời tới vị Thủy Quân của Long tộc kia rằng không cần xuất thủ nữa.
Tuy các tu sĩ ở đây lời nói dịu dàng, mời Yến Phi Độ đến, thái độ như thể nhường ba phần, nhưng há lại thực sự đều là kẻ mềm yếu dễ bắt nạt?
Nếu đàm phán không thành, thì tất nhiên sẽ không tránh khỏi một hồi huyết chiến.
Đáng mừng, đáng mừng.
Yến Phi Độ lại không định nán lại lâu, uống một ngụm nước liền muốn rời đi.
Mọi người định tiễn, Yến Phi Độ cũng xua tay: "Ta còn muốn dạo một vòng thế gian, không cần làm phiền các ngươi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!