Dù tiên nhân có xa cách đến đâu, thì thỏ con cũng chẳng biết thế nào là cao cao tại thượng.
Hàn Giang Tuyết từ nhỏ đã lớn lên trong một thế giới đầy sự phủ định, bị từ chối với y mà nói, chẳng khác gì cơm bữa.
Sau một thoáng do dự, y lập tức mở túi bảo bối của mình, từ bên trong lôi ra một vật!
Một hũ trà mạ vàng, trên nắp dùng phấn bạc họa nên núi trà liên miên bất tận.
"Cái này là trà ta mang tặng ngài!"
Hai tay thỏ dâng hũ trà lên tiên nhân, bắt đầu công cuộc vãn hồi!
Tam ca của y từng nói, ở nhân gian ấy mà, nếu bàn chuyện không thành, vậy thì phải uống chung một ấm trà trước đã; còn nếu trà cũng không nên chuyện, thì nhất định phải mời nhau đi ăn một bữa cơm mới được!
Đi qua mấy vòng như thế, hầu như chuyện gì cũng đều thành!
Thế nhưng, Hàn Giang Tuyết không ngờ rằng, ngay cả khi đã dâng trà, tiên nhân trước mắt vẫn không hề nhúc nhích.
"Là... trà ít quá sao? Hay ngài thiếu thứ gì, ta đi tìm về cho ngài nhé?" Hàn Giang Tuyết thăm dò hỏi.
Tiên nhân khẽ lắc đầu.
Hắn cũng từng trải qua không ít chuyện nhân tình thế sự, nhưng đến giờ vẫn chẳng hiểu nổi hũ trà kia từ đâu chui ra.
Phàm là yêu tinh muốn hóa hình, đều phải trải qua kiếp nạn.
Chỉ riêng việc học nói tiếng người, đã phải luyện hóa đoạn xương ngang nơi cuống họng, đó chính là bước đầu tiên của hóa hình.
Mà con thỏ con này rõ ràng chưa từng hóa hình đã tới bái sư, chắc hẳn là vẫn chưa thể hóa hình được.
Đã vậy, với cái móng ngắn chưa dài bằng tai ấy... có thể cầm nổi kiếm không?
Tính khí yêu tinh vốn cố chấp, cho dù lời nói đã rõ ràng, hẳn là con thỏ con này vẫn sẽ đợi ở đây.
Nếu hôm nay kẻ đến là một con hắc hùng tinh hay lạc đà tinh, hắn tất sẽ không ra mặt, chỉ để mặc chúng đứng đó mà thôi.
Thế nhưng hiện tại, đứng trong lòng bàn tay hắn... lại là một tiểu thỏ nhỏ nhẹ như cái bánh bao...
Khóe môi tiên nhân khẽ nhếch lên: "Nơi ta ở, không thiếu thứ gì, chỉ thiếu một con mèo nhỏ bắt chuột."
Lời này ý tứ đã rất rõ ràng, hắn không thu đồ đệ, ngay cả con đường để tiểu thỏ thỏ ở lại làm tạp dịch cũng cắt đứt.
Nào ngờ Hàn Giang Tuyết lại mở to đôi mắt tròn xoe, hưng phấn nhảy cẫng trong lòng bàn tay tiên nhân: "Ta biết! Ta biết mà! Ta được Mèo mẹ nuôi lớn đó! Ta bắt chuột giỏi lắm! Ta có thể lấy thỏ thế mèo!"
Một vốc tuyết từ cành đào rơi xuống, "Phịch" một tiếng vang giòn, như để chứng minh lời y nói không hề sai.
Tiên nhân: "..."
Tiên nhân nhất thời cũng nghẹn lời, tựa như không ngờ lại bị nói trúng điểm yếu.
Lúc này mà đổi giọng, thì chẳng khác nào làm càn vô lý.
Hắn tuy không phải chính nhân quân tử gì, nhưng đối mặt với một tiểu thỏ thỏ thế này, dường như cũng chẳng nên giở trò thủ đoạn.
Trong chốc lát, quả thật rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hàn Giang Tuyết vung vẩy đôi móng nhỏ, gấp gáp hỏi: "Nhà tiên nhân nhiều chuột lắm sao? Là chuột gì thế? Có trộm lương thực không? Có gặm áo và chân bàn của ngài không?"
Hàn Giang Tuyết sợ tiên nhân không tin vào năng lực của y.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!