Chương 37: Phiền não (1)

Yến Phi Độ đang ngồi trong trà thất, tay cầm một quyển sách 《Tiên Giới Cung Đấu Truyện: Ký Sự Tiên Nhân Xấu Xa》。

Vừa rồi Hàn Giang Tuyết nghe nói hắn muốn đến Đoạn Kiều Thiên Sơn trước, lập tức xù lông!

Toàn bộ con thỏ như hóa thành một quả bồ công anh bông xù.

Yến Phi Độ nhất thời có hơi hoảng, trong đầu lóe qua vô số suy tính, tầng tầng lớp lớp logic rối rắm, trăm ngả phân tích, cuối cùng chỉ có thể dùng cách nghĩ đơn giản nhất để giải thích: "Bởi vì, núi Đồ La cách Đoạn Kiều Thiên Sơn gần hơn, nên mới đi chỗ đó trước. Tuyệt đối không phải là không đến Đào Hoa Lạc nữa."

Sau đó, Yến Phi Độ liền nhìn thấy quả bồ công anh kia... từ từ, từ từ xẹp lại.

Thỏ con "Hây" một tiếng, đập đùi than: "Thì ra là gần hơn à! Ta còn tưởng tiên nhân giống trong truyện, lại trở mặt nữa cơ!"

Nhìn gương mặt cười ngọt ngào của Hàn Giang Tuyết, Yến Phi Độ thầm nghĩ, không nói đến truyện, thì trước kia hắn thực sự từng trở mặt rồi.

Có điều...

Yến Phi Độ vẫn giữ nụ cười bình thản, vươn tay về phía Hàn Giang Tuyết: "Quyển sách này nghe qua đúng là bảo điển nhân sinh, không biết có thể cho ta mượn mấy ngày, để ta mở mang kiến thức được không?"

Thỏ con vừa nghe có người muốn xem truyện của mình, lập tức hào hứng!

Trước kia ở núi Đồ La, chỉ có y và vài tiểu yêu khác thích đổi truyện với các thương nhân yêu tinh lang thang mà xem.

Mấy ca ca tỷ tỷ trong nhà thì ngày ngày hoặc ngủ, hoặc xin ăn, không thì tu luyện hoặc ra ngoài rong chơi, nếu có muốn xem truyện thì cũng chỉ gọi thỏ con lại, bắt y đọc cho nghe.

Rất hiếm ai cùng y chia sẻ sở thích.

Vì thế thỏ con lập tức lôi hết truyện trong cái bọc nhỏ của mình ra, nhét hết vào tay Yến Phi Độ.

"Tiên nhân cứ xem thoải mái! Nếu chưa đủ thì ta còn nữa!"

Dáng vẻ như phụ huynh nhét cơm cho con, khiến Yến Phi Độ cũng chỉ biết mỉm cười.

Hắn dùng thuật pháp phóng to những quyển truyện nhỏ ra, rồi bắt đầu đọc.

Đọc sách tất nhiên cần một nơi yên tĩnh, Hàn Giang Tuyết biết điều ấy nên không quấy rầy, chỉ chơi đùa bên ngoài.

Yến Phi Độ đọc được một lát quyển 《Ký Sự Tiên Nhân Xấu Xa》 liền phát hiện, quả nhiên học được không ít điều.

Tuy rằng nội dung có phần hoang đường, nhưng liệt kê đặc điểm của người xấu thì lại vô cùng chính xác.

Yến Phi Độ đã học được và cũng hiểu được lối tư duy của thỏ con.

Ừm, đây chính là đem Yến Phi Độ so sánh đối chiếu với vị tiên nhân xấu xa trong sách.

Chỉ là cách viết kiểu này:  Trong mắt tiên nhân xấu xa lóe lên một tia tàn nhẫn; Tiên nhân xấu xa cười một cách tàn nhẫn; Tiên nhân xấu xa nói đầy tàn nhẫn"...

Chẳng lẽ ngoài chữ "Tàn nhẫn" ra thì không còn từ nào để miêu tả nữa sao?

Yến Phi Độ liếc nhìn tên hiệu sách, quyết định sau này không mua sách của hiệu sách này nữa.

Khi Yến Phi Độ chuẩn bị lật sang trang kế tiếp, liền cảm giác có ánh mắt đang dõi theo mình. Hắn ngẩng đầu lên, liền thấy Hàn Giang Tuyết dùng hai móng nhỏ đặt trên mép cửa, chỉ ló nửa cái đầu và một bên tai thỏ ra, ánh mắt sáng rực nhìn hắn.

Trên đời đã có mèo lén lút, nghĩ đến thì thỏ cũng có thể lén lút như vậy.

Yến Phi Độ khẽ ho một tiếng, Hàn Giang Tuyết lập tức rụt đầu lại, nhưng chốc lát sau lại thò ra lần nữa.

Thỏ con ngó ngó.

"Giang Tuyết, có gì thì nói đi." Yến Phi Độ mỉm cười vẫy tay với thỏ con.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!