Chương 30: Mục tiêu (2)

Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, họ vào cung khi trời còn sáng, giờ ra thì sắc trời đã tối.

Triều đình không đặt giới nghiêm, trên đường phố vẫn đông đúc hàng quán, du nhân.

Hàn Giang Tuyết nhìn ra ngoài cửa sổ xe, lại thấy sạp đèn lồng. Y nhớ tới chiếc đèn lồng cá chép đỏ Yến Phi Độ từng mua cho mình, đến giờ ngủ vẫn còn ôm lấy nó.

"Muốn ăn rượu nếp viên sao?"

Yến Phi Độ thuận theo ánh mắt y nhìn ra ngoài, thấy sạp đèn đã lướt qua, giờ là đến sạp bán đồ ăn đêm.

Chỉ là Hàn Giang Tuyết giờ nghe đến chữ "Rượu" là lòng liền chột dạ, lại nhớ tới việc tốt mình làm hôm nay.

"Không không không, ta không muốn uống rượu!"

Hàn Giang Tuyết liên tục lắc đầu, ôm chặt mèo nhỏ trong lòng!

Yến Phi Độ chống một tay lên cằm, tay áo dài mềm mại trượt xuống, để lộ một đoạn cánh tay với đường nét thon dài, rắn rỏi.

"Uống nhiều rượu sẽ hại thân, nhưng thỉnh thoảng một chút thì cũng không sao."

"Ta chỉ muốn nói là... lần sau, dù ngươi không uống say, cũng có thể hút ta."

Câu nói này của Yến Phi Độ được nói ra rất đỗi tự nhiên, giọng điệu bình thản, tựa như đang bàn luận "Câu thơ này thật hay."

Nhưng đầu óc Hàn Giang Tuyết lập tức nổ tung, bất giác lùi ra sau, sau đầu suýt chút đập vào vách xe, may nhờ Yến Phi Độ đưa tay đỡ lấy.

Yến Phi Độ với vẻ mặt vô tội: "Chuyện đó, chẳng lẽ... ngươi quên rồi?"

Hàn Giang Tuyết chỉ có thể cúi đầu, đối diện ánh mắt với mèo mướp trong lòng.

Y đương nhiên là không quên. Y không phải hạng người tùy tiện!

Nếu là người khác, y liệu có tùy tiện hút đối phương như vậy sao?

Trong đầu Hàn Giang Tuyết hiện lên gương mặt ngốc nghếch của Nhị hoàng tử, trong lòng y cảm thấy người kia vẫn nên đi uống nước dưới hồ thì hơn!

Hiển nhiên là không phải ai cũng được như vậy.

Chỉ là, nếu y không quên, chẳng phải... chẳng phải là phải chịu trách nhiệm, phải cùng nhau nói chuyện yêu đương hay sao!

Xe ngựa còn chưa dừng hẳn, Hàn Giang Tuyết đã ôm mèo, như chạy trốn mà nhảy xuống khỏi xe.

Yến Phi Độ ở phía sau gọi với theo: "Chậm một chút, đừng ngã đấy!"

Chờ Hàn Giang Tuyết vào nhà, mặt y vẫn còn đỏ bừng.

Liên phu nhân vội vàng sai người dâng trà, y uống một chén rồi liền về phòng thay y phục.

"Con mèo này nhặt từ đâu về vậy? Có muốn ta cho người tắm rửa cho nó không?"

Liên phu nhân nhìn Hổ Ngọc Chung, hỏi.

Hàn Giang Tuyết lắc đầu, miễn cưỡng áp chế nhiệt trên mặt, rồi ôm Hổ Ngọc Chung quay về viện của mình.

"Đại ca, trong viện ta còn mấy gian phòng trống, huynh muốn ngủ gian nào?"

Lời còn chưa dứt, Hàn Giang Tuyết đã thấy Hổ Ngọc Chung tự do nhảy phóc lên giường của y, lật bụng nằm ngủ ngon lành.

Hàn Giang Tuyết lấy khăn khô thấm nước, lau sạch bốn cái móng cùng toàn thân cho Hổ Ngọc Chung, thế mà nó vẫn chẳng tỉnh dậy.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!