Chương 23: Thế gian sắc lạ

Hoa Tịch từng nói với Yến Phi Độ: "Ngươi hình như không tin vào thiên mệnh."

Yến Phi Độ đáp: "Nếu ta tin, thì hôm nay đã chẳng đứng ở nơi này."

Hiện tại, Yến Phi Độ vẫn không tin thiên mệnh, nhưng dường như lại bắt đầu tin vào Nguyệt Lão Cung.

Mối duyên này năm xưa cứu lấy hắn, về sau còn tự đến bái sư, cùng hắn lập khế ước, sớm chiều bên nhau, vốn dĩ đã sớm đến bên cạnh hắn.

Yến Phi Độ không phải kẻ cứ thấy động vật nhỏ liền mềm lòng mà thu nhận, nhưng đối với con thỏ con kia, lại luôn luôn là ngoại lệ.

Ngay cả Hoa Tịch cũng nhìn ra được: "Ngươi có phải đối với con thỏ con kia quá mức đặc biệt rồi không?"

Khi ấy Yến Phi Độ chỉ nghĩ đơn giản rằng, Hàn Giang Tuyết là li nô của hắn, hắn không chăm sóc, thì ai chăm sóc đây?

Biết Hàn Giang Tuyết đã quay về núi Đồ La, Yến Phi Độ lập tức đến ngay.

Không hề suy nghĩ, cũng chẳng do dự.

Người đời nói hắn thông tuệ, nhưng chính hắn chưa từng tự hỏi, hành động lần này, rốt cuộc là vì cớ gì.

Xưa nay mọi hành động tuỳ hứng của Yến Phi Độ, kỳ thực đều là từng bước tính toán, dù có vẻ dạo bước nhàn tản, cũng đều là cạm bẫy đã bày sẵn.

Hắn vốn không phải kẻ hấp tấp.

Nhưng hiện giờ mà xét... giấc mộng của hắn, khát vọng của hắn, nỗi lo lắng, sự nhung nhớ của hắn, tất thảy, lại đều quy về một người.

Chiếc quạt ngọc trắng trượt khỏi đầu ngón tay thon dài, rơi xuống đất, là cố ý.

Yến Phi Độ nhìn người đang lẩn khuất trong làn sương nước mờ ảo kia, y chỉ khoác một chiếc áo tắm trắng, đã bị nước suối thấm ướt, dán chặt vào người, phác họa vóc dáng mảnh khảnh như nhành liễu của thiếu niên.

Thiếu niên giơ tay lên, chậm rãi chải lại mái tóc dài còn ướt, từng dòng nước suối từ bờ vai trắng mịn như ngọc chảy xuống.

Giữa những nhành hoa rậm rạp che khuất ánh nhìn, lờ mờ có thể thấy đầu ngón tay nhuốm sắc hồng xuân ửng do hơi nước hun lên, đang từ tốn lùa qua mái tóc.

Chiếc quạt ngọc rơi xuống, phát ra một tiếng cộc trầm đục, đủ để khiến người trong suối ngoảnh lại.

"Ai đó?"

Giọng thiếu niên trong trẻo mà thanh nhã, so với lúc hóa thỏ thì cao hơn vài phần.

Nước khẽ vỗ, thiếu niên băng qua làn sương dày đặc, đầu ngón tay khẽ chạm mặt nước lấm tấm cánh hoa rụng, bước đến bên rìa suối, dưới tán hoa rũ xuống.

Ánh trời tránh né hơi nước, từ trên cao rọi xuống, như thể sợ làm bỏng da y mà biến thành làn sáng mờ mỏng, dịu dàng rơi lên làn da tựa mây xuân, trắng như tuyết, mềm như cánh hoa của y. Y khẽ chớp hàng mi dài đen như lông quạ, ánh nhìn khẽ nâng lên, để lộ đôi mắt trong vắt như lưu ly. Từng giọt nước lặng lẽ lăn xuống từ đuôi mắt phơn phớt hồng đào, rơi xuống mặt suối, vẽ nên một vòng ánh sáng mờ mờ như ảo mộng.

Y chỉ đứng đó thôi, đã khiến cả gian phòng ngập tràn vẻ mỹ lệ, không ai có thể dời mắt, cũng chẳng thể thở nổi, chỉ sợ một hơi thở cũng sẽ thổi tan y đi, làm kinh động đến y.

Chẳng trách trụ cột của đoàn múa đèn Cắt Xuân chẳng chịu lên đài, thiếu niên ấy chỉ tùy ý bước vài bước trong nước, mà tựa như châu báu của giao nhân, đẹp đẽ đến lạ thường.

Không, không phải kiểu lộng lẫy như minh châu.

Mà là một trận tuyết có thể làm tan cả lòng bàn tay người.

Dẫu biết tuyết ấy có thể thiêu rụi con người, vẫn sẽ có kẻ như thiêu thân lao đầu vào lửa, xé toang lồng ng. ực, dâng trọn trái tim ra, chỉ để nắm lấy vạt áo của y. Nếu không, thiếu niên mang dung mạo bị phàm nhân trộm thấy kia, tất sẽ hóa thành ánh sáng mà tan biến, muốn gặp lại, dù có bước một quỳ một lên tận chín tầng trời, cũng chẳng thể thấy y nữa.

Thiếu niên như không nhiễm bụi trần, vươn bàn tay tựa cánh hoa ngọc lan, ngón tay hồng xuân nhẹ nâng chiếc quạt ngọc trắng, ngẩng đầu nhìn người đứng dưới tán hoa đậm nhạt giao hòa kia.

Công tử áo đỏ lỡ bước đến nơi này, đang nửa quỳ trong bụi hoa, dường như muốn vươn tay nhặt chiếc quạt kia, nhưng lại chậm một bước, bị người khác nhặt mất rồi.

"... Là ngươi à? Chỗ này đã bị ta bao trọn rồi."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!