Chương 20: Trở về quê nhà

"Ha ha ha ha! Thỏ con bỏ nhà đi rồi!"

Sau khi biết Hàn Giang Tuyết không còn ở Sương Thiên Hiểu Giác, Hoa Tịch không nhịn được bật cười thành tiếng.

Hiếm khi thấy Yến Phi Độ bị thiệt, thật là hiếm thấy!

Yến Phi Độ không buồn đáp lời Hoa Tịch. Nếu Hàn Giang Tuyết thật sự đã đến Đào Hoa Lạc thì cũng thôi, nhưng nếu lại đi lạc thì sao?

Nghĩ tới chuyện con thỏ nhỏ ấy từng nhầm Sương Thiên Hiểu Giác là Đào Hoa Lạc, rồi ở lỳ luôn ba tháng.

Từ đây đến Đào Hoa Lạc, với tốc độ của Hàn Giang Tuyết thì e là giờ đã đến nơi từ lâu rồi.

Nếu y đã đến nơi, bên Đào Hoa Lạc hẳn cũng phải có thư báo tin mới lạ chứ.

Thế mà giờ vẫn bặt vô âm tín, đủ thấy Hàn Giang Tuyết căn bản chưa từng tới đó.

Giữa mấy ngọn núi cách trở, nếu thỏ con lại đi lạc, không chừng lại lạc đến động phủ của con gấu tinh nào đó trồng hoa ngoài cửa cũng nên.

Yến Phi Độ quay sang nói với Hoa Tịch: "Lấy một nén hương đến đây."

Khế ước giữa người và li nô không chỉ là một tờ giấy, đối với tu sĩ mà nói, còn có công dụng khác biệt.

Yến Phi Độ lấy khế ước ra. Hắn cúi đầu nhìn vào hình con thỏ nhỏ vẽ trên đó, má mềm mịn, bụng tròn vo, hai cái móng nhỏ đặt trên bụng, lúc nào cũng cười khúc khích.

Ký khế ước ngày ấy, chẳng qua là vì hắn đã nhìn thấu Hàn Giang Tuyết không phải loại thụ hưởng ơn huệ mà không làm gì, mà là một con thỏ con luôn bước đi vững chắc. Thế nên khế ước ấy, hắn đã ký.

Thỏ con được nuôi đến bây giờ, chỉ cần Yến Phi Độ còn tỉnh táo, mỗi lần tỉnh dậy chưa được bao lâu liền sẽ thấy Hàn Giang Tuyết giơ móng chào hắn, chạy tới bắt chuyện, cùng hắn ăn cơm, rồi dần dần còn quấn lấy hắn ngủ chung.

Chuyện đi Đào Hoa Lạc, kỳ thực vốn có cách đơn giản hơn.

Yến Phi Độ chỉ cần giải khế ước với Hàn Giang Tuyết, đem thỏ con giao cho bên đó là xong.

Dù gì Hàn Giang Tuyết đã muốn đến Đào Hoa Lạc học kiếm, vậy thì chẳng còn liên quan gì đến Sương Thiên Hiểu Giác nữa.

Thế nhưng, mỗi khi nghĩ tới tiểu yêu tinh dính người, hay nói chuyện, lúc nào cũng cười ngọt như đường ấy, Yến Phi Độ lại không hiểu sao có chút do dự.

Nếu Hàn Giang Tuyết không nhắc tới, thì hắn cũng xem như không biết.

Nào ngờ, lại có ngày cần dùng đến tờ khế ước kia thật.

Yến Phi Độ châm hương, hai hàng chữ trên khế ước: "Đông Vương Công chứng, thấy chẳng về phương Nam. Tây Vương Mẫu chứng, thấy chẳng du phương Bắc", liền phát ra ánh sáng nhè nhẹ.

Chư thần đã nhận tế lễ, tất phải giữ lời ước, báo cho chủ nhân biết li nô dưới bảo hộ của mình đã đi đâu.

"Hửm? Tiểu yêu quái ba ngày hai bữa chạy ra ngoài là chuyện thường, ngươi gấp gáp đòi tìm về như vậy, chẳng lẽ còn muốn người ta bầu bạn với ngươi?" Hoa Tịch nhìn thấy động tác này của Yến Phi Độ, đưa tay xoa cằm, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

"Không sai, ta muốn có người bầu bạn." Yến Phi Độ mày mắt lạnh nhạt, nhưng lời nói ra lại khiến người ta đỏ mặt.

Lời này khiến Hoa Tịch nghẹn họng, không sao đáp được, chỉ có thể đưa ngón tay điểm nhẹ lên người hắn, sau đó ngồi xổm trên lan can, nhìn ra sân viện trống rỗng.

Ây dà, hắn ta mới đến đây mấy hôm thôi, không thấy cái cục lông nhỏ kia chạy tới chạy lui đầy đắc ý trong viện, tự dưng cũng cảm thấy có chút không quen

Chủ yếu là... Hoa Tịch duỗi tay ra, không nhịn được mà khua khua trong không khí mấy lần, chẳng thể sờ được cái bụng tròn trịa mềm mại cùng mông nhỏ mượt mà của con thỏ con kia, trong lòng có chút không cam tâm!

Hắn ta quay đầu liếc nhìn Yến Phi Độ, lại thấy sắc mặt đối phương trầm xuống.

"Ta không hề nghĩ chuyện gì không nên nghĩ cả!"

Hoa Tịch vội vàng xua tay giải thích, nhưng Yến Phi Độ đã xoay người bước vào tĩnh thất.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!