Chương 19: Bỏ nhà ra đi

Đến giờ cơm tối, Yến Phi Độ nói lời giữ lời, đến trước cửa phòng Hàn Giang Tuyết.

Mọi khi, chỉ cần nghe thấy tiếng bước chân, thỏ con đã sớm chạy ra, ríu rít bắt chuyện với hắn.

Nhưng hôm nay, căn phòng của Hàn Giang Tuyết lại im lặng như tờ.

"Ngươi nếu muốn đến Đào Hoa Lạc... ta sẽ đưa ngươi đi."

Tiên nhân áo trắng đứng trước cửa, tay áo buông rủ, hướng vào bên trong mà nói.

Trong phòng vẫn im ắng không một tiếng động.

Yến Phi Độ cũng không mở miệng nữa, chẳng hề thúc giục.

Hắn xoay người liếc nhìn rối gỗ, rối gỗ liền tự mình lui xuống chuẩn bị.

Mà bên trong cánh cửa, một con thỏ nhỏ bé đang nằm rạp trên bậu cửa sổ, len lén dán mắt nhìn ra ngoài qua khe hở, ngắm Yến Phi Độ.

Hàn Giang Tuyết: Chăm chú nhìn—

Nghe những lời vừa rồi của Yến Phi Độ, y đã đoán được Hoa Tịch hẳn đã kể lại trò lầm lẫn xấu hổ kia cho hắn biết.

Thỏ con tâm trạng rối bời, vẫn cố nhìn Yến Phi Độ qua khe cửa sổ, đến khi thấy hắn ngồi xuống nơi hành lang bên ngoài, rốt cuộc y không nhịn được mà đẩy cửa sổ ra.

"Phạch" một tiếng.

Hàn Giang Tuyết nhẹ nhàng đáp xuống hành lang. Không xa phía trước, mấy rèm trúc mỏng buông rủ, tua màu nhạt khẽ đong đưa, lướt qua lan can quét đi chút tuyết thừa còn sót lại.

Tiên nhân áo trắng quay lưng về phía Hàn Giang Tuyết mà ngồi, bên cạnh đặt một chiếc bàn thấp, trên bàn là một ấm trà thanh.

Hàn Giang Tuyết lặng lẽ nhìn bóng lưng Yến Phi Độ.

Lần đầu y gặp vị tiên nhân này, cũng là dáng vẻ như thế.

Một thân một mình đứng giữa tuyết trắng.

Hắn trò chuyện với Hàn Giang Tuyết, nhưng ánh mắt lại chẳng hề dừng trên người y.

Tuyết lớn lả tả bay, gần như tan vào vạt áo hắn, trông cứ như linh hồn ngưng tụ từ tuyết mà thành.

Thỏ con lộp bộp bước đến bên cạnh Yến Phi Độ. Khi hắn cúi đầu nhìn, liền thấy thỏ con "hây da" một tiếng, nhảy phốc lên đùi hắn ngồi xuống ngay ngắn.

"Ta còn tưởng ngươi không muốn gặp ta nữa." Yến Phi Độ nhấp một ngụm trà. Trà ấm vừa phải, nhưng thân thỏ con thì nóng ran.

Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt tròn xoe: "Vì sao?"

"Vì thấy mất mặt." Yến Phi Độ thong thả đáp, lời vừa dứt, liền thấy Hàn Giang Tuyết lập tức xấu hổ giơ móng lên che kín mặt.

Nhưng chỉ một khắc sau, y lại mạnh tay đập đập lên má hai cái.

"Ta không xấu hổ, không xấu hổ! Ta đã trở nên kiên cường trở lại rồi!"

Yến Phi Độ chẳng nhìn ra được chỗ nào gọi là kiên cường, đặt chén trà xuống hỏi: "Ngươi đến nơi này, chỉ thấy một mình ta, không lấy làm kỳ lạ sao? Đào Hoa Lạc là đại môn phái kia mà."

Hàn Giang Tuyết lắp bắp đáp: "Ta tưởng các sư huynh đều đang bế quan... hoặc xuống núi trừ yêu rồi."

Yến Phi Độ nghe vậy liền bật cười: "Nói ra cũng trơn tru lắm. Nhưng ngươi lại chưa từng hỏi ta lấy một câu?"

Hàn Giang Tuyết ủ rũ thở dài: "Vào được cửa đã là vui lắm rồi... Nếu hỏi nhiều rồi bị đuổi đi thì phải làm sao..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!