Chương 18: Sấm sét

Thỏ con này đã tự dâng móng lên rồi, không hôn thì thật thất lễ.

Mà đã hôn một cái rồi, liền có cái thứ hai, thứ ba... Đợi đến khi Yến Phi Độ hoàn hồn lại, hắn thế mà có chút giống đám cuồng mèo b. iến th. ái rồi

... Nhóc con này, thật đáng sợ.

Yến Phi Độ nhìn con thỏ con rõ ràng đang mộng du, khẽ nhắm mắt, kiềm chế bản thân trong chốc lát, rồi thu lại tâm tư, trở về dáng vẻ nghiêm cẩn vốn có, cẩn thận nhét lại cái chân nhỏ của thỏ con vào trong chăn.

Thỏ con vẫn còn lẩm bẩm "Đừng giận nữa".

"Mơ cái gì vậy? Vì sao ta phải tức giận?"

Yến Phi Độ khẽ hỏi một câu, nhưng Hàn Giang Tuyết lại trở mình, đưa cái ót tròn trịa, mềm mềm về phía hắn.

Yến Phi Độ bật cười khẽ, đưa tay chạm nhẹ vào đôi tai nhỏ của thỏ con, lập tức tai thỏ liền tự động vẫy trái vẫy phải, khiến cho Hàn Giang Tuyết đang ngủ cũng không nhịn được lầu bầu vài câu không rõ tiếng.

Khi Hàn Giang Tuyết tỉnh lại, trong lòng vẫn còn cảm thấy giấc mộng đêm qua thật kỳ quái.

Trong mộng, y lại quay về khu chợ yêu quỷ thần bí cổ quái nọ, tiểu quỷ kia vẫn đang kể cho y nghe truyền thuyết về Như Ý Tiên Tôn.

Thỏ con nghe mà trong lòng sợ hãi, chỉ sợ bản thân cũng bị Như Ý Tiên Tôn bắt đi để lấp phong ấn.

Quả nhiên, sợ cái gì thì cái đó đến, một bàn tay lạnh buốt từ phía sau chộp lấy Hàn Giang Tuyết.

Y quay đầu lại, chỉ thấy một con ác thú mặt xanh nanh trắng, há cái miệng to tướng, toan nuốt trọn thỏ con vào bụng!

"Ta không ngon đâu ——!"

Hàn Giang Tuyết hô to trong mộng, mà hiện thực thì một con thỏ con đang bị chăn bông đè tới tức ngực, tứ chi vung vẫy loạn xạ, đá chăn tung ra ngoài, lăn qua lăn lại mấy vòng trên chiếc giường nhỏ hình nia, rồi mới mơ màng tỉnh lại.

Hàn Giang Tuyết ngồi dậy, trước tiên nhìn sang bên cạnh, tiên nhân không có ở đó.

Vậy là thỏ con liền nhảy xuống giường, bắt đầu dùng hai móng nhỏ nghiêm túc rửa mặt, từ trán đến mắt, rồi đến má và miệng.

Đợi khi đã rửa sạch sẽ, cả khuôn mặt nhỏ lại trở nên vừa mềm mịn vừa sạch sẽ, lông xù bông lên thật đáng yêu!

Ra khỏi phòng, Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn trời... Ừm, nhìn không hiểu. Thế là thỏ con cúi đầu ngó xuống sân, thấy mấy con rối gỗ giữ nhà còn chưa ra quét dọn, vậy chắc hẳn đang ở trong bếp rồi.

Chắc vẫn còn sớm lắm.

Hàn Giang Tuyết lạch bạch lạch bạch chạy xuống lầu, vừa đến nơi thì thấy A Đại và A Nhị đã chầu chực ngoài cửa bếp từ sớm, nhưng lại không dám vào.

"Không vào à?"

Thỏ con bước lại gần hỏi, hai con chuột lang liền kêu chít chít liên hồi, như đang mách tội, đồng thời chỉ trỏ vào trong bếp.

Hàn Giang Tuyết thò đầu qua ngưỡng cửa nhìn vào, liền thấy một vị đại thúc đeo mặt nạ họa hình mặt khỉ, chính là Hoa Tịch thượng nhân đang ôm một cái bát to như cái chậu, ngồi chờ ăn mì.

"Yo, thỏ con dậy rồi à?"

Hoa Tịch thấy thỏ con, liền gật đầu chào, Hàn Giang Tuyết lập tức phồng má nhe răng, bày ra bộ dạng "uy hiếp".

Hoa Tịch không nhịn được bật cười, con thỏ nhỏ này không biết rằng khi mình phồng má lên, trông lại càng khiến người ta muốn... cắn một cái hay sao?

Hoa Tịch vô thức chép miệng một cái, rồi nhận lấy bát mì bò hầm xương mà rối gỗ dâng lên, vừa cười vừa nói với Hàn Giang Tuyết.

"Hôm qua là ta không đúng, đùa giỡn quá trớn dọa đến ngươi rồi, ta xin lỗi được không?"

Hàn Giang Tuyết chớp mắt: "Ngươi xin lỗi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!