Lúc Yến Phi Độ nhìn thấy phong thư kia, hắn còn tưởng mình đến muộn rồi.
Với tính tình nóng nảy của cố nhân, hôm nay có mặt cũng chẳng có gì lạ.
Có điều người kia từng bị hắn lừa không ít lần, chịu thiệt không ít, nếu hỏi thẳng hắn, rất có thể lại bị dắt mũi lần nữa. Cho nên lần này hắn ta chỉ để lại thư báo, tuyệt không bàn bạc.
Thế nhưng, đối với Yến Phi Độ mà nói, việc cấp bách trước mắt vẫn là trừ độc.
Bằng hữu khi nào đến, đó là việc của hắn ta.
Yến Phi Độ xưa nay chẳng dễ bị dọa, lại càng không sốt ruột.
Thế là Yến Phi Độ quay sang nói với Hàn Giang Tuyết: "Dạo này có lẽ sẽ có một cố nhân tìm đến. Diện mạo... hắn thường hay thay đổi, nên khó mà nói chắc. Còn y phục, thỉnh thoảng sẽ ăn mặc không chỉnh tề. Nếu ngươi thấy một kẻ trông như điên như dại đến gõ cửa, khả năng cao chính là hắn."
Thỏ con chớp chớp mắt, mặt đầy hoang mang: "Nghe qua giống như... một tên bi. ến th. ái."
Yến Phi Độ bật cười một tiếng: "Lời thật lòng, để trong lòng là được rồi."
Chờ Yến Phi Độ rời đi, Hàn Giang Tuyết lại thầm nghĩ.
Bằng hữu của tiên nhân là kẻ bi. ến th. ái, vậy thì người làm bằng hữu với kẻ bi. ến th. ái, chẳng phải cũng là...
Thỏ con vận dụng tri thức đã học, đem lời thật lòng, lặng lẽ chôn sâu trong lòng.
Nhưng mà, y luyện kiếm rồi, ăn cơm rồi, ngủ một giấc rồi, cứ lặp đi lặp lại như thế mấy vòng, vẫn chẳng thấy tên bi. ến th. ái... à không, bằng hữu của tiên nhân đâu cả.
Thỏ con đứng trên ngưỡng cửa, hai móng nhỏ bám lấy mép cửa, rướn cổ nhìn ra bên ngoài.
"Chẳng lẽ không đến nữa? Hay là đi lạc rồi nhỉ?"
Hàn Giang Tuyết trông thấy rối gỗ đi ngang qua, bèn phóng người nhảy lên lưng nó, mở nắp bụng gỗ ra xem thử khách nhân có đang trốn trong đó không.
Rối gỗ: ...
Không thấy ai, Hàn Giang Tuyết lại lặng lẽ chạy đến ngồi ngoài tĩnh thất của Yến Phi Độ.
Vài hôm nay Yến Phi Độ vẫn chưa ra khỏi tĩnh thất, Hàn Giang Tuyết cảm thấy vô cùng cô đơn.
Nhưng chẳng rõ có phải Yến Phi Độ đã dự liệu trước hay không, ngày hôm sau liền xuất hiện một con rối gỗ thỏ con, kích cỡ y hệt Hàn Giang Tuyết.
Rối gỗ thỏ con kia trong tay cũng nắm một thanh tiểu mộc kiếm, không nói không rằng liền lao đến tấn công Hàn Giang Tuyết đang ôm bánh gặm dở!
Hàn Giang Tuyết lập tức vừa ngậm bánh trong miệng, vừa rút tiểu mộc kiếm ra nghênh chiến!
Trong sân, tiếng kiếm va chạm loang xoảng vang lên không ngớt. Hàn Giang Tuyết kinh ngạc phát hiện, chiêu kiếm của con rối gỗ thỏ con này, chính là những thức mà Yến Phi Độ đã từng truyền dạy cho y!
Có điều... Hàn Giang Tuyết cười hì hì, rình chuẩn thời cơ!
"Chát" một tiếng! Hàn Giang Tuyết một kiếm đánh bay tiểu kiếm của rối gỗ thỏ con, đúng lúc cũng vừa ăn xong miếng bánh trong miệng!
"Ta đánh nhau giỏi lắm đấy!" Hàn Giang Tuyết siết chặt nắm tay, cong tay lại, muốn gồng lên chút cơ bắp.
Hai con chuột lang đứng bên xem chiến, cũng chẳng nhìn ra được trên tay thỏ có tí cơ nào, nhưng vẫn vô thức vỗ tay líu ríu khen ngợi: Thỏ đại ca làm gì cũng đúng, cứ vỗ tay là được rồi!
Thế nhưng, chưa để Hàn Giang Tuyết kịp đắc ý thêm mấy câu, rối gỗ thỏ vừa bị đánh rơi kiếm đã rút từ trong bụng ra một thanh khác. Theo sau một tràng âm thanh "Khặc khặc" khiến răng ê buốt, thân thể của nó bắt đầu phình to, từ một con thỏ nhỏ bằng bàn tay biến thành... to như một con chó!
Hàn Giang Tuyết vừa ngạc nhiên, rối gỗ thỏ lại tiếp tục lao tới. Y lập tức giơ kiếm chống đỡ, ngay khoảnh khắc hai kiếm chạm nhau, y bỗng cảm nhận được lực đạo của đối phương mạnh hơn ban nãy rất nhiều!
Một con rối gỗ chầm chậm tiến lại, một tay nâng khay, tay kia thì đặt xuống một cuộn trục thư.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!