Hảo gia hỏa!
Sáng sớm vừa tỉnh dậy, trong lòng Hàn Giang Tuyết không nhịn được mà thầm thốt ba tiếng "Hảo gia hỏa!"
Y vốn đang theo đúng thời khóa tu hành mà Yến Phi Độ sắp xếp, ngồi xuống nhập định. Thỏ con cực khổ lắm mới thu hai chân nhỏ lại, cố gắng xếp bằng thành thế ngồi kiết già, bắt đầu cảm ngộ thiên địa tự nhiên. Nào ngờ đúng lúc ấy, một trận "chít chít" đột nhiên vang lên.
Là chuột!
Thỏ con giật nảy người, lập tức bật dậy, vớ lấy tiểu mộc kiếm của mình, lao thẳng về phía phát ra âm thanh.
Cửa vừa mở, trước mắt y liền hiện lên một cảnh tượng quỷ dị: một đàn chuột đông nghịt như dòng nước đổ, từ đỉnh núi tràn xuống, cuồn cuộn chảy về chân núi.
Hàn Giang Tuyết tay cầm kiếm sững người tại chỗ. Nếu thân hình của y mà lớn như Mèo mẹ, thì đã có thể há miệng một cái nuốt trọn cả đàn chuột rồi.
Huống chi... những con chuột này hình như có chỗ cổ quái.
Y nheo mắt nhìn về phía chân núi.
Dưới chân núi là một con sông lớn, nước chảy xiết và lạnh buốt. Ấy vậy mà đàn chuột kia chẳng hề để tâm, vẫn liều lĩnh lao xuống dòng nước.
Ngay khoảnh khắc con chuột đầu tiên chạm nước, một tiếng rồng ngâm vang vọng thiên địa. Từ lòng sông đột ngột trồi lên một cái đầu rồng khổng lồ, há miệng nuốt trọn cả đàn chuột vào bụng.
Hàn Giang Tuyết khẽ siết chặt kiếm, thần sắc có chút khẩn trương. Con rồng này nhìn sao mà quen mắt... giống hệt tên ngốc đầu óc đơn giản hôm trước, khi y cùng Rùa gia gia đi đường thủy đến Đào Hoa Lạc từng gặp qua, chính là con thanh long tới đòi cống phẩm ấy!
Chiếc đuôi rồng khẽ quẫy, đầu lưỡi dài vươn ra li. ếm môi một vòng. Mấy con chuột ấy, vừa vào miệng đã bị dịch vị cực mạnh trong bụng rồng ăn mòn sạch sẽ, bảo là đủ nhét kẽ răng còn là nói quá lên.
Hàn Giang Tuyết nhận ra đầu rồng khẽ nâng lên, dường như đang nhìn về phía y. Thỏ con hơi do dự, cuối cùng vẫn khom người hành lễ xem như chào hỏi.
Không rõ vị Thủy Quân kia là quá lễ độ hay thực sự còn nhớ đến Hàn Giang Tuyết, vậy mà cũng khẽ gật đầu đáp lễ, sau đó chậm rãi chìm trở lại đáy nước.
Chuột bị xử lý gọn gàng thế này, vốn là chuyện tốt. Nhưng vì sao chúng lại đồng loạt chạy xuống núi?
Hàn Giang Tuyết ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, trong lòng khẽ động, có lẽ nên đi xem thử.
Y xoay người vào nhà, định nói với Yến Phi Độ một tiếng, nhưng vừa bước vào cửa đã thấy Yến Phi Độ đang đứng sẵn trong sân, quay lưng về phía y, ngẩng đầu nhìn lên đ. ỉnh núi.
"Tiên nhân, trên núi có chuyện gì vậy? Sao lũ chuột lại hoảng hốt bỏ chạy hết thế?"
Yến Phi Độ lắc đầu: "Không có đại sự gì đâu. Chỉ là có một gốc linh thụ sắp chết. Đám chuột kia tụ tập quanh đó, bình thường e là vẫn trộm hấp thu linh khí. Nay linh thụ sắp tận mệnh, e sẽ có linh khí bộc phát lần cuối, nên bọn chúng mới vội vã bỏ trốn."
Hàn Giang Tuyết cũng ngẩng đầu nhìn đỉnh núi. Trên núi Đồ La có rất nhiều linh thụ.
Những gốc linh thụ ấy tuổi thọ đều hơn xa y, đôi khi chúng còn khẽ lay động cành lá, phát ra tiếng xào xạc. Âm thanh ấy vào tai người phàm thì êm ái dễ chịu, nhưng với thỏ con lại chẳng khác nào tiếng bầy linh thụ đang nịnh nọt đám đại yêu: "Sớm an, đại nhân hôm nay thật là thần uy lẫm liệt."
Còn với loại tiểu yêu như Hàn Giang Tuyết thì chỉ có: "Thằng nhóc kia, mau đi múc nước cho lão tử uống."
Những linh thụ khiến người ta có cảm giác như có thể sống cùng trời đất ấy... cũng sẽ chết sao?
Ngay khoảnh khắc ấy, một luồng linh khí trắng xóa đột ngột bùng lên nơi đỉnh núi, tựa như tuyết lở. Linh khí phóng thẳng xuống chân núi, cuồn cuộn vọt qua từng tầng sơn lĩnh. Chỉ thoáng chạm đến mái viện này thôi, suýt nữa đã hất thỏ con bay vút lên trời.
Yến Phi Độ đưa tay ôm thỏ con vào lòng bàn tay, nhờ vậy mới không để thỏ bị luồng linh khí cuốn bay mất.
"Vì sao linh thụ cũng sẽ chết?" Hàn Giang Tuyết ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời, trong mắt là vẻ hoang mang không hiểu.
"Nếu là ngày thường, đương nhiên sẽ không." Yến Phi Độ nhẹ giọng đáp, tay vu. ốt ve bộ lông mềm mại của thỏ con, "Không phải ta đã nói rồi sao? Gần đây linh khí thiên địa dần khô cạn. Không chỉ những phong ấn trấn áp yêu ma thượng cổ thiếu hụt linh khí để duy trì..."
Hắn ngừng một chút, ánh mắt sâu xa, "Cứ thế này tiếp diễn, e rằng về sau đến linh thụ cũng tuyệt diệt. Ngay cả loài thỏ con như ngươi, cũng sẽ không còn đủ linh khí để hóa hình nữa."
Ban đầu Hàn Giang Tuyết nghe mà càng lúc càng thấy sợ, nhưng đến khi nghe tới hai chữ "Hóa hình", thì lập tức nghiêm mặt phản bác: "Tiên nhân! Ta đã biết hóa hình rồi!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!