Ngọc Đàn Thu là tiệm may lớn nhất trong Tu Chân giới.
Y phục người, yêu, thậm chí cả quỷ, bọn họ đều nhận làm.
Y phục may ra từng món đều tinh xảo vô cùng, dĩ nhiên giá cả cũng không hề rẻ.
Cũng không phải chưa từng có người đến đó học lén, nhưng vừa lén lút đến gần phòng may, nhìn thấy thợ may một cái, ai nấy đều sợ đến mức bỏ chạy mất dép.
Trong cửa tiệm ấy, trừ chưởng quầy và người tiếp khách là người sống, còn lại những kẻ làm thợ may đều là "bóng".
Người của Ngọc Đàn Thu nói, những thợ may ấy đều là ảnh nô, tức là bóng của các nàng Chức Nữ từ Thiên giới hạ phàm.
Chức Nữ lo lắng người phàm không có áo mới mà mặc, liền phát đại nguyện: phải may đủ muôn muôn vàn vạn bộ y phục cho người trần, để ai ai cũng có áo mặc, khi ấy công đức viên mãn mới có thể quay lại Thiên đình.
Nghe qua... liền biết là lời hư cấu do Ngọc Đàn Thu tự tâng bốc mình.
Khả năng cao những bóng kia vốn là bóng của các thợ may lừng danh qua các đời, tuy chủ thân đã khuất, nhưng bóng lại si mê kim chỉ vải vóc, tháng năm tích tụ, rốt cuộc hóa thành ảnh nô trú ngụ trong tiệm may.
Yến Phi Độ thích tìm Ngọc Đàn Thu may y phục, một là vì tay nghề đối phương quả thực cao minh, hai là bởi đối phương không phải người sống, thanh tĩnh.
Ảnh nô của Ngọc Đàn Thu thường đến đúng giờ vào lúc thần thời. Khi rối gỗ ra mở cửa, Hàn Giang Tuyết cũng tò mò đứng bên cạnh nhìn.
Ngoài cửa chẳng có ai.
Nhìn thẳng ra, chỉ thấy một rương lớn, nắp khẽ mở, bên trong lộ ra mấy lớp vải vóc.
Phía dưới rương, là vài bóng người đen nhánh, đang chắp tay hướng vào trong cửa hành lễ.
"Vào đi."
Nghe Yến Phi Độ cho phép, mấy bóng người kia liền lướt vào, cái rương lớn cũng theo sau bay vào trong.
Chú thỏ nhỏ lộc cộc chạy theo sau, tai thỏ đung đưa trong gió, y cẩn thận tránh giẫm lên những bóng người trên đất, chẳng hay biết mấy ảnh nô kia đã nghiêng đầu đánh giá Hàn Giang Tuyết, như đang âm thầm đo đạc số đo thân thể y.
Chờ vào đến phòng khách, Yến Phi Độ khẽ gật đầu, mấy bóng người dưới đất liền thẳng dậy, hiện ra chân thân.
Kẻ thì là nam ảnh nô đội mũ thư sinh, người lại là nữ ảnh nô cài hoa lên tóc. Chúng thuần thục mở rương, từ trong lấy ra vải vóc, bút mực giấy nghiên, thước đo... từng món từng món bày lên bàn theo thứ tự.
Thấy con thỏ nhỏ còn đang ló đầu thập thò ngoài bậc cửa, chỉ để lộ đôi tai thỏ và cặp mắt tròn xoe mà ngó nghiêng, như thể đang cẩn thận xem xét.
"Làm gì thế? Vào đi, còn phải đo người, xem vải."
Yến Phi Độ gọi một tiếng, Hàn Giang Tuyết liền do dự bước vào, trước hết vươn vuốt chạm thử lên ảnh nô, phát hiện đối phương mát lạnh trơn mịn như tấm lụa, bèn lập tức bước đến bên Yến Phi Độ, níu lấy gấu quần hắn.
"Ta là lần đầu... làm y phục."
Hàn Giang Tuyết nhìn mấy bóng người lặng lẽ kia, như sợ bản thân chỉ cần thở mạnh một hơi là sẽ thổi tan chúng mất.
"Thế y phục trước đây của ngươi là từ đâu mà có?" Yến Phi Độ ngắm dải vải được dâng đến trước mặt, cảm thấy sắc bạc này khá ổn, vân mây ẩn chìm trên nền cũng rất tinh tế.
"Là người khác cho với tự tay ta may đó! Nhưng vì móng vuốt vụng về, chừng ấy năm chỉ may được mỗi một bộ thôi!"
Hàn Giang Tuyết nhớ lại những ngày ở trong ổ Mèo mẹ.
Dù là mèo con hay thỏ con, phần lớn đều là nguyên hình, rất lâu sau mới biết đến y phục!
Thử hỏi có động vật nhỏ nào vừa sinh ra đã mặc quần áo đâu chứ!
Mãi đến khi bọn họ sắp trưởng thành, Mèo mẹ mới nói: mèo con thỏ con đến tuổi lớn thì không thể để trần như vậy nữa. Lúc ấy mới mua y phục của một thương nhân yêu tinh đi ngang qua, mỗi hình thái (nguyên hình và nhân hình) đều có một bộ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!