Yến Phi Độ xưa nay vốn không thân cận với mấy tiểu yêu tinh.
Những yêu tinh ấy cũng vì kiêng kị Yến Phi Độ, nên chưa bao giờ dám tới gần.
Vậy mà con thỏ "chụt chụt" mãi không ngừng trước mắt này, chắc hẳn là sốt đến cháy cả đầu óc rồi?
Yến Phi Độ đẩy cái giường nhỏ làm bằng nia trúc có Hàn Giang Tuyết nằm bên trong vào sâu một chút, rồi tự mình nằm xuống giường lớn, đưa tay đắp chăn cho thỏ con, xem như chưa từng nghe thấy gì cả.
Thỏ con vặn vẹo người, phát hiện dưới lòng bàn tay của Yến Phi Độ thế nào cũng không giãy ra được. Nhưng lần này y không khóc nữa, ngược lại còn cười khúc khích qua kẽ tay của Yến Phi Độ.
"Tiên nhân... chẳng lẽ ngài đang thẹn thùng sao?" Thỏ con nói ngọt như mật, giọng điệu cứ như "giữa ta và ngài còn cần giữ kẽ gì?"
Yến Phi Độ, kẻ cả đời chưa từng biết thế nào là thẹn thùng: ...
Hàn Giang Tuyết rướn đầu ra từ giữa các kẽ ngón tay của Yến Phi Độ, vươn cái móng mềm mềm đầy lông của mình ra... không phải để dụ dỗ, mà là để mời gọi.
Yến Phi Độ âm thầm lặp lại trong lòng rằng, đây là do mình tự tay thu nhận, là người hầu của mình, rồi cúi đầu xuống một cách có phần nhẫn nhịn, xem thử thỏ con này còn nói ra được trò gì nữa.
Và rồi, một chút ấm áp ướt át chạm nhẹ lên cằm hắn.
"Chụt."
Khi thỏ con hôn, trước tiên là đôi má mềm mại lông xù cọ cọ vào, kế đó lúc môi chạm đến, lại thật sự phát ra tiếng "Chụt" một cách đáng yêu.
Yến Phi Độ hơi ngẩn ra, cúi đầu nhìn lại thì thấy con thỏ nhỏ kia đã ngủ mất rồi.
Đôi mắt dần khép lại, thân thể cũng mềm nhũn, hai cái móng nhỏ ôm lấy ngón tay Yến Phi Độ, khò khè mà ngủ một cách mãn nguyện.
Không phải giả vờ ngủ để tránh né hắn, mà là thật sự đã chìm vào giấc.
Yến Phi Độ:... Thì ra hôn một cái thật sự có thể khiến người ta ngủ sao?
Yến Phi Độ nghiêm túc suy nghĩ, sau khi thỏ con khỏi bệnh thì nên xử trí y thế nào cho phải.
Chỉ là lúc này đây, bị con thỏ nhỏ nóng hổi kia cọ lấy tay, ánh mắt tràn đầy ỷ lại, không hiểu vì sao, Yến Phi Độ cảm thấy tim mình như cũng bị một thứ mềm mềm đẩy khẽ, những suy nghĩ rối ren ban nãy cũng dần tan biến.
Cơn buồn ngủ kéo tới.
Không phải là cảm giác lịm đi vì trọng thương, mà là như một người thường, khi sức lực tiêu tan mà chìm vào giấc mộng.
Tiên nhân áo trắng nằm yên trên giường, bên cạnh là con thỏ nhỏ ôm lấy tay hắn.
Bên ngoài, tuyết đã ngừng rơi, lặng lẽ không một tiếng động.
Sự tĩnh mịch này, hệt như giấc mộng ngày đó khi Yến Phi Độ được cứu tại núi Đồ La, thời gian dường như cũng ngừng trôi.
Khi ấy, Yến Phi Độ vừa mở mắt nhìn rõ được cảnh vật, thứ đầu tiên hắn trông thấy, không phải khuôn mặt của ân nhân, mà là tay của người ấy.
Ánh nắng ấm áp chiếu lên móng tay màu nhạt, mười ngón tay trắng ngần khẽ co lại nơi mép giường, giống như nụ hoa ngọc lan còn chưa kịp nở.
Yến Phi Độ không thể cất lời, chỉ có thể lặng lẽ nhìn bàn tay ấy xuất hiện trong tầm mắt mình.
Tựa như nhận ra Yến Phi Độ đã tỉnh, bàn tay kia khẽ nâng lên, để lộ lòng bàn tay nhàn nhạt sắc hồng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay của Yến Phi Độ, bàn tay gầy gò gần như chẳng còn da thịt.
Trong quãng thời gian dài đằng đẵng, đen tối đến mức Yến Phi Độ từng nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không còn tỉnh lại, chỉ có chút ấm áp này luôn ở bên cạnh hắn.
Yến Phi Độ, có lẽ đã sớm sinh ra vọng niệm.
Khi ánh sáng rực rỡ như kim dương từng tấc một tắt lịm trong đôi mắt hắn, giữa muôn trùng hào quang, hắn chăm chú nhìn dung mạo của ân nhân, d. ục v. ọng bị đè nén đã không cách nào khống chế mà bùng lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!