Chương 11: Hầu hạ tổ tông

Một con cá bạc mọc cánh nhẹ nhàng bật khỏi mặt nước trong chiếc bể cá trồng đầy hoa sen. Ngay khoảnh khắc nhảy lên khỏi làn nước, những hoa văn phù chú màu vàng kim lóe lên trên thân nó. Thân thể vốn định phình to chợt như bị một bàn tay vô hình bóp chặt, lập tức thu nhỏ lại, rồi rơi trở vào trong bể, yên lặng bơi lượn.

Yến Phi Độ chẳng buồn để tâm tới động tĩnh nơi góc phòng, chỉ đưa một ngón tay đặt lên móng vuốt mà Hàn Giang Tuyết duỗi ra, dường như đang bắt mạch cho y.

Sau khi xác định thỏ con chỉ là nhiễm phong hàn thông thường, hắn mới nghiêng đầu, phân phó rối gỗ đi sắc thuốc.

Dịch Thần tuy chưa giáng thân thực sự, nhưng khi được tế tự cúng bái vẫn có thể gieo họa bệnh tật xuống phàm gian. Dẫu hiện tại linh lực của Yến Phi Độ chưa khôi phục, thân thể hắn đã từng được Thiên Lôi rèn luyện, nên loại tà khí ấy không hề gì với hắn. Chỉ có con thỏ nhỏ bên cạnh lần đầu hạ phàm, sơ ý không phòng bị, nên mới bị trúng chiêu.

May thay, không phải chuyện lớn.

Hàn Giang Tuyết nửa mê nửa tỉnh, đôi mắt lim dim, khẽ mở miệng nói với Yến Phi Độ.

"Tiên nhân... chúng ta trở về rồi sao? Sao chân ta lại hơi đau..."

Gió lạnh sao có thể khiến chân đau được?

Yến Phi Độ cúi đầu nhìn Hàn Giang Tuyết. Thỏ con này rõ ràng đang sốt, vậy mà dáng vẻ lại giống như say rượu, một chân nhỏ không ngừng giơ cao, cứ nhất định đòi đưa chân lên tới đỉnh đầu mình.

Tất nhiên là đau rồi.

Yến Phi Độ đưa tay đặt chân nhỏ nóng hầm hập của thỏ con xuống, lần thứ ba nhét y vào trong chăn, đắp kỹ.

"Nếu còn như vậy nữa, ta sẽ trói lại đấy."

Yến Phi Độ lạnh nhạt buông lời uy hiếp, thỏ con Hàn Giang Tuyết theo phản xạ "Chiu mi ~" một tiếng, tự mình chui rút vào trong chăn, ngoan ngoãn nằm yên.

Y đồng hành cùng Yến Phi Độ đến chợ yêu quỷ, chẳng hiểu sao lại nhiễm bệnh mà quay về. Yến Phi Độ đương nhiên phải tận tâm chăm sóc y.

Chỉ là, hắn không ngờ Hàn Giang Tuyết vốn ngày thường ngoan ngoãn, vậy mà vừa sinh bệnh liền bắt đầu quấy phá.

Thuốc đã sắc xong, bình thường chỉ cần ép là y sẽ uống, thế mà Hàn Giang Tuyết lúc này rõ ràng đầu óc mơ hồ, miệng ba cánh lại mím chặt không mở.

Nếu Yến Phi Độ đưa tay định bẻ miệng y ra, thỏ con liền vùi đầu vào trong chăn, vừa thút thít khóc, vừa lăn trốn đi.

Phải rồi, Yến Phi Độ đã đưa Hàn Giang Tuyết về phòng ngủ của mình.

Chỉ là giường hắn quá lớn, bèn bảo rối gỗ tìm một chiếc rổ nhỏ, bên trong lót bông và chăn con, như vậy Yến Phi Độ mới có thể trông thấy y ngay từ cái liếc mắt, tránh để lúc hắn nghỉ ngơi, lơ là một chút, thỏ con liền bị ngạt chết đâu đó.

Chiếc rổ nhỏ theo động tác của thỏ con mà lăn lộn xê dịch, thấy sắp lăn khỏi giường, lại bị Yến Phi Độ đưa tay kéo trở về.

Tiếng khóc nỉ non của tiểu thỏ khiến Yến Phi Độ cũng có chút phiền lòng.

Thôi vậy, không uống thì không uống, ra mồ hôi một chút cũng tốt.

Vừa đặt chén thuốc xuống, Hàn Giang Tuyết lập tức thò đầu ra.

Đôi mắt thỏ mở to, nhưng một giọt nước mắt cũng không thấy.

Yến Phi Độ: ...

Hàn Giang Tuyết giơ móng nhỏ vỗ vỗ bụng mình: "Đói rồi."

Đợi rối gỗ mang đến cháo thịt nghiền dễ tiêu, Hàn Giang Tuyết lại không ăn, ngược lại ngẩng đầu nhìn Yến Phi Độ.

"Phải đút mới được."

Yến Phi Độ: ...

Yến Phi Độ không khỏi nghĩ, có phải nhân cơ hội bệnh mà muốn giẫm lên đầu hắn không?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!