Chương 106: Động Phòng

Bị núi Đồ La gây khó dễ một trận, Yến Phi Độ cũng may mắn sống sót đến đêm, sau đó được nhóm người của Đào Hoa Lạc đến dự tiệc kéo đi chuẩn bị.

"Yến sư huynh, để thành thân được đúng là chẳng dễ dàng gì, cái này ngươi ăn đi."

Đám y tu của Tứ Toạ Trọc Tửu nhét cho Yến Phi Độ một viên đại bổ đan, sau đó lập tức kéo hắn đi thay y phục.

Còn Hàn Giang Tuyết thì đang được mấy hoa yêu ôm trong lòng, rửa móng, rửa chân. Thấy đối phương còn định cởi đồ y ra để rửa cái mông, Hàn Giang Tuyết lập tức nhảy xuống, hai tay ôm lấy đuôi mình.

"Ta đã là thỏ lớn rồi! Mấy chỗ này ta tự rửa được!"

Mấy hoa yêu chặc lưỡi một tiếng, trên mặt hiện lên vẻ tiếc nuối vì không chiếm được tí tiện nghi nào.

Đợi hoa yêu bịn rịn rời đi rồi, Hàn Giang Tuyết mới ngẩng đầu nhìn quanh động phủ chẳng biết đã được trang trí từ bao giờ.

Nơi này rõ ràng chỉ là chỗ thay rửa, vậy mà lại được bày trí lộng lẫy xa hoa.

Yêu tinh thọ dài, thường thì sống đến năm trăm năm, nhân gian đã thay cả một triều đại.

Thế nên, ngoài những thế gia đại tộc nơi nhân thế, thì giống loài giữ được nhiều cổ vật nhất... chính là yêu tinh.

Ở đây có bình phong của triều trước, chậu rửa tay cổ, giá bày đầy đủ các loại tinh dầu, thảm Tây Vực dệt kim thêu bạc lấp lánh, cùng y phục treo trên giá gỗ chạm trổ hoa văn tinh xảo.

Hàn Giang Tuyết ngơ ngác nhìn một lúc, rồi đưa móng nhỏ lên gãi gãi tai, hiện giờ... thật sự sắp thành thân với tiên nhân rồi.

Thỏ con đỏ mặt ngượng ngùng trong chốc lát, sau đó lại hí hửng vui vẻ đi tắm rửa.

Chỉ là đang tắm thì từ sau bình phong không ngừng truyền ra giọng của Hàn Giang Tuyết: "Woa! Trung y của con người bây giờ đều thế này à? Mỏng thế này cơ á, còn trong suốt nữa! Lại còn có... lỗ lỗ~"

Ngoài động phủ, vì cưới hỏi, trên núi Đồ La rực rỡ hỷ khí, quanh mười dặm đều có hồ ly cầm đèn lồng đỏ, phát kẹo cưới cho người qua đường.

Nếu muốn đi đường, làm phiền mọi người vòng qua giúp, nếu muốn vào uống chén rượu mừng, thì đương nhiên cũng hoan nghênh.

Vì sao lại là hồ ly?

Haizz, giống loài này từ xưa tới nay đã kết duyên sâu đậm với nhân thế, rất khéo giao tiếp.

Nói lời hay ý đẹp cũng không khiến ai ghét bỏ.

Vì vậy khách qua đường từ xa nhìn lại, có thể thấy từng đốm sáng lấp lánh trên sườn núi.

Biết không phải cháy rừng, lại cảm thấy ấm áp lạ thường.

So với tộc Giao nhân, thì các cô nương nhện tinh lại càng khéo léo trong việc dệt vải thêu thùa.

Nhà Lục Thủy Tương Phi có hỷ sự, nhân gian có tục treo dải lụa đỏ trên đường phố, núi Đồ La cũng theo đó, cứ cách vài cây liền căng một đoạn hồng lụa.

Mỗi đoạn hồng lụa đều có tước yêu đứng bên dưới cất giọng hát mừng.

"Nguyệt lão buông tơ hồng, nối liền tay đôi tân nhân——"

"Một vị là kiếm khách Hàn Giang Tuyết, một kiếm san phẳng tầng mây phương ngoài, đổi lấy thái bình năm tháng——"

"Một vị là tiên tôn Yến Phi Độ, hắn âm hiểm độc địa..."

——

Lời chúc mừng còn chưa hát xong, đã bị một vị đại yêu đi ngang vỗ vai nhắc nhở.

"Này này này, ngợi ca Hàn Giang Tuyết thì cũng đừng quá lố, còn Yến Phi Độ cũng đừng nói như thể chẳng còn gì tốt đẹp! Người ta là kết duyên, đâu phải kết oán đâu!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!