Chương 105: Qua năm ải, chém sáu tướng (1)

"Ya~"

Tiểu nhân sâm là bạn cũ của Hàn Giang Tuyết, vừa thấy y liền vui vẻ vẫy vẫy mấy cọng râu nhỏ.

Hàn Giang Tuyết lập tức nhảy xuống đất, cùng tiểu nhân sâm vỗ tay ba cái liền tù tì.

Mấy cọng râu của tiểu nhân sâm múa loạn nhanh hơn cả y, trông có vẻ vô cùng cao hứng.

Sau đó tiểu nhân sâm lạch bạch lạch bạch đi tới trước mặt Yến Phi Độ, duỗi cành nhánh nho nhỏ ra.

Yến Phi Độ tưởng là nó đang tỏ thiện ý, liền cúi người xuống, bắt tay với nó một cái.

Ai ngờ nhân sâm con lập tức hất văng nhánh nhỏ ra, "ya ya" lắc đầu nguầy nguậy.

Yến Phi Độ: ?

"Tiên nhân! Nó muốn chơi oẳn tù tì với ngài đó!" Hàn Giang Tuyết cười khúc khích nói.

Yến Phi Độ lúc này mới hiểu, liền đưa tay ra định oẳn tù tì với tiểu nhân sâm, nhưng đối phương lại không giơ nhánh ra.

Yến Phi Độ: ?

"Nó giận rồi," Hàn Giang Tuyết hiểu ra, tiến lên ôm lấy tiểu nhân sâm, "Tiểu nhân sâm thấy ngài không chịu lắng nghe lời nó nói!"

"Ya~" Tiểu nhân sâm gật đầu.

Yến Phi Độ xưa nay thường chọc giận người khác, nhưng chẳng ngờ mới chạm mặt đã chọc giận một tiểu nhân sâm.

"Xin lỗi, là ta không chịu lắng nghe kỹ lời ngươi nói." Yến Phi Độ lập tức xin lỗi.

Đừng thấy tiểu nhân sâm trong mắt người ngoài tưởng như không có tính khí, thực ra chúng lại rất mẫn cảm, tuyệt đối không cho phép ai xem thường mình!

Có điều sau khi nghe lời xin lỗi, tiểu nhân sâm lại vui lên, gật đầu với Yến Phi Độ.

Nó lại duỗi nhánh cây nhỏ ra, vẫy vẫy với Yến Phi Độ.

Lần này, Yến Phi Độ không vội cho rằng nó muốn oẳn tù tì nữa, bởi vì động tác vẫy cành lần này khác hoàn toàn so với vừa nãy.

Yến Phi Độ thử hỏi: "Ngươi muốn bắt tay với ta phải không?"

Lần này, tiểu nhân sâm liền vui vẻ hẳn lên, nó thích người tỉ mỉ, vì chỉ người cẩn thận mới có thể chăm sóc tốt cho thỏ con sau khi thành thân, nghĩ điều y nghĩ, lo điều y lo!

Thế nhưng đến lúc oẳn tù tì, tiểu nhân sâm lại không vui nữa!

"Ya! Ya ya!"

Bình thường nó chỉ kêu một tiếng "ya", lần này kêu liền ba tiếng, rõ ràng là thật sự nổi giận rồi!

"Là sao vậy?"

Yến Phi Độ thật sự không hiểu nổi nữa.

Hàn Giang Tuyết nhìn nhìn cành nhỏ của tiểu nhân sâm, lại nhìn tay Yến Phi Độ, bèn giơ móng vuốt lên che trán.

Thỏ con nhảy lên vai Yến Phi Độ, ghé sát tai y thì thầm: "Tiên nhân! Có phải ngài cố ý thua oẳn tù tì với nó không đó?"

Yến Phi Độ nhìn tiểu nhân sâm đã quay lưng lại, hai cành nhỏ khoanh trước ngực, tức giận ngồi phệt dưới đất, khẽ đáp: "Chẳng phải... nên thua hay sao?"

Hàn Giang Tuyết lắc đầu chậc chậc:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!