Chương 104: Qua năm ải, chém sáu tướng

Thỏ con thích ăn gì nhất?

Trong đầu Yến Phi Độ thoáng hiện lên vô số món ăn, rồi chẳng mấy chốc lan rộng thành cả trăm món.

Bởi vì con thỏ nhỏ này, y không phải kiểu thỏ kén ăn!

Ngươi đưa cho Hàn Giang Tuyết cá khô, Hàn Giang Tuyết sẽ ôm cá khô mà a u a u ăn vô cùng ngon miệng.

Ngươi cho y bánh nếp, y cũng sẽ ôm bánh nếp mà a u a u gặm rất vui vẻ.

Ngươi đưa rau củ, trái cây? Cũng a u a u mà ăn hết sạch.

Cái gì cũng thấy ngon, cái gì cũng ăn hăng say, đúng là con thỏ dễ nuôi nhất thiên hạ.

Thế nhưng... dù là một con thỏ dễ nuôi như thế, vẫn có sở thích riêng biệt.

"Vào mùa xuân, Giang Tuyết thích ăn bánh hầm canh cá; mùa hè lại thích ăn dưa hấu tạc hình cá con; thu sang thì mê canh cá chua cay ăn kèm hồng khô; đến mùa đông thì mê lẩu hải sản, Tết đến trong bữa tất niên ở Đào Hoa Lạc, món y thích nhất là hải sản thập cẩm. Cá khô là đồ ăn vặt hàng ngày, ngày nào cũng phải có. Giang Tuyết không có món gì không ăn, y yêu thích và trân trọng mọi món ngon."

Yến Phi Độ chỉ trầm mặc một thoáng, rồi liền tỉ mỉ chọn ra vài món mà Hàn Giang Tuyết yêu thích nhất.

Nói xong, hắn chắp tay với Không Bích, ôn hòa nói: "Như vậy, tiền bối có vừa lòng không?"

Nghe được câu trả lời chi tiết đến thế, Không Bích... hắn thật ra cũng chẳng biết đúng hay sai!

Nói thật thì, hắn chỉ biết một ổ mèo con kia đều thích ăn cá thôi!

Hàn Giang Tuyết... Hàn Giang Tuyết bản thân cũng mờ mịt!

"Hả? Bình thường ta thật sự thích ăn mấy thứ đó sao?"

Không Bích vừa định bắt lấy sơ hở của Yến Phi Độ, giễu cợt hắn một câu "Chẳng biết gì mà cũng dám trộm thỏ", thì liền thấy thỏ con đưa móng lên ôm đầu, ngẫm nghĩ một hồi, rồi tươi cười ngẩng mặt nói với Yến Phi Độ: "Đúng thật đó! Ngay cả ta còn chẳng nhớ nổi! Thường ngày ta thật sự thích ăn như thế! Còn nhiều món nữa đều là ngài làm cho ta ăn mà!"

Ví như những miếng dưa hấu được tạc hình cá con kia, vốn là vì Yến Phi Độ thấy Hàn Giang Tuyết ôm quả dưa to gấp đôi người mình, ăn đến nỗi nước dưa dính đầy mặt, trông chẳng khác gì vừa bị đánh một trận. Vì thế, hắn liền khắc dưa thành từng miếng nhỏ hình cá, cắm thêm que trúc, để thỏ con ăn dễ hơn.

Tất cả những ký ức về món ngon bốn mùa của Hàn Giang Tuyết... đều gắn với Yến Phi Độ cả.

Càng nghĩ càng vui, Hàn Giang Tuyết hớn hở nhảy phắt lên vai Yến Phi Độ, "chụt" một cái vào má hắn!

Không Bích ghen muốn chết!

"Ngươi đúng là con thỏ thiên vị người ngoài! Hừ!"

Không Bích giơ tay chỉ đám cỏ nhỏ dưới đuôi rắn, nói: "Khi còn nhỏ, chẳng phải ngươi rất thích nhai đám lá cỏ này sao!"

Hàn Giang Tuyết cúi đầu liếc qua đám cỏ đó: "Lúc nhỏ ta nhai cái này là để đánh răng mà! Chứ không phải thích ăn!"

Không Bích lập tức á khẩu, tức đến mức quẫy đuôi bỏ đi!

Thỏ con còn vẫy vẫy móng vuốt chào tạm biệt, hoàn toàn không nhận ra Không Bích là vì mất mặt trước mặt Yến Phi Độ, nên mới phải tìm cái hang chui vào mà ổn định lại tâm tình!

Yến Phi Độ mỉm cười, ôm lấy Hàn Giang Tuyết tiếp tục đi về phía trước, lại nghe phía trước vang lên một trận âm thanh ồn ào.

Yến Phi Độ trong lòng thầm nghĩ, tần suất này... có phải hơi dày quá không?

Lần này xuất hiện là một con gấu đen tinh tướng mạo dữ tợn, chỉ nhìn khuôn mặt kia thôi cũng đã đủ dọa người, dưới mắt còn có ba vết sẹo dài, vừa nhìn liền biết là kẻ hung hăng ưa gây sự!

Hàn Giang Tuyết lập tức vẫy móng chào hỏi: "Tam Vết Sẹo thúc thúc! Thúc về rồi à? Không phải thúc ra ngoài du lịch sao?"

Tam Vết Sẹo duỗi vuốt ra đón, thỏ con liền nhảy phắt lên lòng bàn tay gấu, Tam Vết Sẹo móc ra một vòng hoa nhỏ, đội lên đầu Hàn Giang Tuyết.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!