Chương 1: Đưa tiễn

Đầu xuân, tuyết lạnh tích tụ trên chồi non đã tan.

Khi cành hoa trắng muốt bị đóa hoa rực rỡ đè nặng mà rũ xuống bên dòng Hàn Hà, thì Yêu sơn cũng vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ đông dài.

Lũ yêu tinh đã ngủ suốt cả mùa đông, trong khoảnh khắc làn gió xuân đầu tiên lướt qua, liền đồng loạt cất tiếng hú dài trong hang sâu tối tăm, khiến người ta nghe mà giật mình thót tim.

Tiếng gào khàn đặc, dày nặng, vang vọng từng đợt như sóng xô, đến mức tiểu yêu đi ngang cũng bị dọa cho chân mềm nhũn, ngã nhào tại chỗ.

Hàn Giang Tuyết cũng ngã.

Chỉ là... không phải vì bị dọa, mà vì không nhìn thấy dây leo dưới chân đã trồi lên khỏi mặt đất.

Cũng không trách y được, hôm nay hai cái móng trước của y đang ôm quá nhiều đồ, mấy hộp lễ vật chồng lên nhau còn cao hơn cả người con thỏ lông mượt mịn này.

"Rầm" một tiếng, Hàn Giang Tuyết nhào xuống bãi cỏ xanh non vừa mới mọc, khuôn mặt tròn trịa lông xù dính đầy lá cỏ.

Nghe tiếng ngã thôi đã đủ thấy đau, nhưng y chẳng hề để ý, ngược lại còn ngẩng đầu cười toe toét, nhìn hộp quà vẫn được y giữ chặt trên đỉnh đầu, ngọt ngào nói một câu: "Không sao!"

Con thỏ nhỏ chỉ to cỡ bàn tay, cả người phủ lông mềm ấm màu cam nhạt, bốn cái chân bé tí còn chưa dài bằng đôi tai, mắt tròn xoe như hạt đậu đen, duỗi hai móng nhỏ gỡ lá cỏ dính trên người, cái miệng ba cánh non mềm thì "Phì phì" phun bớt mùi bùn đất, đôi má phúng phính phồng lên, nhìn đã thấy mềm tay, khiến người ta chỉ muốn nhào vào mà vò nát.

Sau khi chỉnh lại hình thể sơ qua, y lại tiếp tục tung tăng nhảy về phía chân núi.

Y có chuyện gấp!

Hôm nay là ngày tỷ tỷ của y xuất môn... đi cướp bóc!

Ngày 29 tháng 3 là ngày lành tháng tốt.

Từ đỉnh núi kéo dài đến chân núi là một con đường bậc thang vạn trượng, hai bên bậc đá đều buộc dải lụa đỏ, dưới mỗi dải lụa là một chiếc chuông đồng vàng óng, chỉ cần gió thổi qua, chuông sẽ ngân lên những tiếng leng keng trong trẻo.

Mấy con hồ ly thổi tiêu đi trước dẫn đường, phía sau là một cái kiệu thần nhỏ chỉ lớn cỡ cái nia.

Bên dưới kiệu có dán một bản khế ước, viết rằng: [Đông Vương Công làm chứng, gặp Nam không đi; Tây Vương Mẫu làm chứng, thấy Bắc không đến]

Trên kiệu đỏ, ngồi một con mèo vằn dáng vẻ cao quý, lông óng mượt, đôi mắt xanh biếc như chuông đồng, cằm hơi nâng, thần thái đầy kiêu hãnh.

"A tỷ! A tỷ!"

Tiếng gọi nhỏ nhẹ của Hàn Giang Tuyết vang lên phía sau kiệu thần, nhưng trước mặt y còn bao nhiêu yêu tinh lớn nhỏ tụ lại xem náo nhiệt.

Hàn Giang Tuyết với thân hình nhỏ bé, cố thế nào cũng không chen qua nổi.

Thấy kiệu thần sắp ra khỏi núi, Hàn Giang Tuyết nóng ruột, liền lớn tiếng kêu: "Thúy Thúy! Thúy Thúy!"

Thế là kiệu thần lập tức dừng lại, chốc lát sau, đám yêu tinh chen chúc phía trước cũng tản ra, lộ ra một lối đi ở giữa.

Hàn Giang Tuyết lập tức chạy về phía kiệu thần, lại thấy con mèo mướp kia đã nhẹ nhàng nhảy xuống đất, vung móng lên đập một cái lên đầu y.

"Đồ thỏ ngốc! Chẳng phải ta đã bảo đừng gọi nhũ danh của ta rồi sao! Quê chết đi được! Phải gọi ta là Kiêm Gia!"

Kiêm Gia trừng mắt, vẻ mặt như đang giận thật. Hàn Giang Tuyết lại chẳng sợ, cười tươi rói, dâng lên mấy hộp lễ trong tay.

"Đây là quà tiễn biệt ta chuẩn bị cho tỷ! Có dược liệu trong nhà, hoa khô, còn có cả cá khô nữa!"

Nghe vậy, Kiêm Gia hơi ngẩn người, đưa móng nhét toàn bộ vào túi bảo vật treo bên hông, sau đó lại xoa đầu Hàn Giang Tuyết một cái.

"Cảm ơn nhé."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!