Chương 8: (Vô Đề)

Bữa tối là bánh bao thịt và cháo đậu xanh, lão bản quán ăn còn tặng một phần đồ chua cay, giòn tan ngon miệng, ở mùa này là món hiếm có khơi dậy vị giác.

Ăn xong, trời đã muộn, Giang Tầm bước nhanh vào phòng, thắp ngọn nến.

Ánh sáng vàng ấm áp phủ khắp phòng, ngọn nến nhấp nháy làm mọi thứ mờ ảo. A Nhã theo sau cô vào phòng, có chút do dự.

Lúc này nàng mới bắt đầu lo lắng, liệu cô có để mình ngủ trên giường không?

Có chứ?

Dù sao trước đây nàng cũng từng ngủ.

Nhưng giờ là hai người.

Mình phải ngủ cùng cô sao?

Tốc độ quá nhanh khiến A Nhã hơi bối rối.

Nhưng suy nghĩ rối loạn của nàng không ảnh hưởng đến Giang Tầm. Thấy chăn đệm được xếp gọn gàng, cô xốc góc chăn, nói với nàng: "Lại đây, ngươi ngủ bên trong."

Ngày mai cô sẽ dậy sớm, ngủ ngoài sẽ không làm phiền nàng.

Nghe gọi, A Nhã cúi đầu tiến lại mép giường.

Trong căn phòng chật, tiếng thở và âm thanh quần áo cọ xát nghe rõ mồn một.

Để tỏ ra tự nhiên, A Nhã ngồi xuống mép giường, cởi áo ngoài, chỉ giữ lại áo trong màu trắng.

Quần áo của Giang Tầm hơi rộng với nàng, áo trong trống trải, làm nàng trông càng gầy yếu.

Nàng nhanh chóng chui vào góc trong, ôm gối co thành một cục, chừa cho cô cả một khoảng giường rộng, đôi mắt đen láy dõi theo từng động tác của cô.

Như chim non đến chỗ lạ, sợ hãi, muốn tìm nơi nương tựa.

Giang Tầm thì thoải mái hơn nhiều, cởi đến chỉ còn áo trong mỏng, giống như đai đeo hay áo ngực ở hiện đại, nhưng buộc dây sau cổ và lưng, che ngực và bụng.

Với cô, đó chỉ là bộ đồ bình thường.

Nhưng với A Nhã, có lẽ không phải.

Cởi xong, Giang Tầm giơ tay vươn vai, xoay người, định thổi tắt nến trên bàn.

Vòng eo thon mượt như trúc lộ ra trước mắt A Nhã, khiến nàng tròn mắt, muốn dời tầm nhìn, nhưng mắt cứ dán vào lưng cô.

Dù là lúc nào, dáng người Giang Tầm cũng rất rắn rỏi, vai rộng trầm ổn, như thể chuyện gì đặt lên cô, cô cũng gánh nổi.

Eo cô thắt lại nhanh, được hai sợi dây đỏ buộc chặt, săn chắc đầy sức sống.

Mười mấy năm qua, A Nhã chỉ nghĩ cơ thể nữ tử dù cao thấp mũm mĩm ra sao, cũng đều giống nhau, chẳng hề tò mò.

Đến hôm nay, nàng mới nhận ra, hóa ra không phải vậy.

Giang Tầm không chỉ có nét mềm mại của nữ tử, mà dưới dáng người còn ẩn chứa sức mạnh, như huyền báo thoăn thoắt trong rừng núi trong tranh.

Hấp dẫn khiến thợ săn mê mải đuổi theo, nhưng khi thợ săn đến gần, huyền báo sẽ cắn cổ và nuốt chửng.

Lúc này, A Nhã cảm thấy mình chính là thợ săn ấy.

Bị dẫn dụ lên giường trong căn phòng chật, co ro ở góc, không biết điều gì đang chờ đợi.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!