Ngày thứ hai, Giang Tầm và A Nhã cùng nhau thu xếp lại những thứ đã mua về hôm qua. Họ đặt chúng ở nơi dễ thấy để đầu bếp dùng sau này.
Cả hai không phải gia đình giàu có, nên lễ thành thân cũng không thể tổ chức quá lớn. Giang Tầm suy nghĩ một lát và quyết định vào ngày thành thân sẽ để A Nhã đến nhà Đàm bà bà trước. Còn cô thì sẽ cưỡi ngựa đi dạo phố một vòng rồi mới đến đón A Nhã.
Sau khi nghe Giang Tầm nói ý định của mình, A Nhã gật đầu.
Nàng hỏi: "Vậy ta sẽ cùng ngươi cưỡi ngựa sao?".
"Ngươi sẽ ngồi kiệu. Tiền thuê kiệu thì nhà chúng ta vẫn chi trả được".
"Ta không cần đâu".
A Nhã ôm lấy eo Giang Tầm, ngẩng đầu lên và nói: "Ta muốn cùng ngươi cưỡi ngựa. Ta cũng muốn cưới ngươi".
Nhìn vẻ mặt vô cùng nghiêm túc của A Nhã, Giang Tầm cũng vòng tay ôm lấy eo nàng. Hai người tựa đầu vào nhau.
"Được rồi. Vậy ta thuê hai con ngựa, ta cũng gả cho ngươi".
"Không cần đâu. Hai chúng ta ngồi chung một con là được rồi".
Nàng vừa muốn gả cho Giang Tầm, lại vừa muốn cưới Giang Tầm. Thế nên, việc hai người cùng ngồi chung một ngựa giúp nàng đạt được tâm nguyện đó. Huống hồ, nàng cũng rất muốn lúc ấy Giang Tầm có thể ôm lấy mình.
Để mọi người biết họ là thê thê.
"Chỉ cần là ngươi muốn, đều có thể hết".
Vừa nói, giọng Giang Tầm càng lúc càng trầm xuống. Ánh mắt cô chậm rãi lướt qua đôi môi A Nhã. Ngón tay cô men theo vòng eo mềm mại của A Nhã uốn lượn đi lên, cuối cùng nâng cằm nàng lên.
Đúng vào khoảnh khắc chuẩn bị cúi xuống hôn!
Từ trong tiệm rèn vọng ra tiếng gọi lớn: "Giang Tầm! Giang Tầm! Có ai không? Sao mở cửa mà không có người?".
Đó là tiếng của Lý đồ tể.
Giang Tầm thấy rõ ràng sắp hôn được A Nhã, nhưng lại bị cắt ngang đột ngột. Vẻ mặt mông lung ái muội ban đầu trên mặt cô biến thành bực bội.
Tay cô vẫn ôm A Nhã, định hôn một cái rồi mới thả người đi.
Nhưng A Nhã lại nhanh hơn cô một bước. Nàng che miệng mình lại, một tay khác vỗ nhẹ vào cánh tay Giang Tầm vài cái. Mắt nàng mở to, hàng mày đẹp như đang cảnh cáo, liếc nhìn Giang Tầm.
Nàng khẽ nói: "Đừng nghịch nữa. Đi nhanh đi. Có lẽ họ tìm ngươi có việc đấy".
"Hôn đi, hôn đi". Giang Tầm cũng hạ giọng xuống, bĩu môi nằng nặc đòi hôn.
Bên ngoài, tiếng gọi cô vẫn tiếp tục. Tiếng bước chân cũng đang tiến dần vào trong sân. Nếu để Lý đồ tể thật sự thấy hai người họ ban ngày ban mặt, ở trong sân ôm ôm ấp ấp, hôn hôn hít hít thế này.
Chỉ sợ sẽ bị trêu chọc mãi không thôi.
Nửa trên người A Nhã không ngừng ngả ra sau. Tay nàng đẩy Giang Tầm ra, miệng giục giã: "Đi nhanh đi, đi nhanh đi. Sau khi về ta sẽ cho ngươi hôn, được không?".
Giang Tầm nhìn nàng với ánh mắt đáng thương vô cùng. Nhưng A Nhã chẳng hề lay động. Nàng còn quay đầu đi chỗ khác, nhất quyết không cho Giang Tầm toại nguyện.
Thấy vậy, Giang Tầm cũng bắt chước vẻ mặt của A Nhã thường ngày. Lòng thầm "Hừ" một tiếng. Cô nhoài người tới trước, hôn thật kêu lên mu bàn tay mà A Nhã dùng để che miệng mình.
Rồi cô mới buông người ra. Trên mặt nở nụ cười, bước chân lộn xộn nhưng đầy vui sướng chạy ra ngoài.
A Nhã thấy bóng lưng cô trông có vẻ rất vui. Nàng buông tay xuống, sờ sờ chỗ mu bàn tay vừa bị hôn, nơi đó lập tức trở nên nóng rực.
Trên mặt nàng nở nụ cười vì cảm thấy Giang Tầm thật đáng yêu. Cười một lát, nàng lập tức thu lại vẻ mặt, làm ra bộ dạng nghiêm túc.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!