Chương 32: (Vô Đề)

Giang Tầm cầm chiếc khăn cô thường dùng để lau mồ hôi, chạy đến chỗ giữa giá treo quần áo và bức tường, quay mặt vào tường, ngồi xổm ở đó bịt mũi lại, lòng cô điên cuồng gào thét.

Làm sao cô có thể ngờ rằng A Nhã lại có lá gan lớn đến thế, trực tiếp c ởi quần áo ngay trước mặt cô, còn kéo tay cô đặt lên ngực nàng!

Quá mức kinh khủng!!!

Lần này mang đến cho cô cú sốc, còn lớn hơn rất nhiều so với lần trước nhìn A Nhã thay quần áo.

Lần trước chỉ là hiểu lầm, hơn nữa còn đứng rất xa, cô thậm chí còn không dám nhìn kỹ, đợi khi phản ứng lại, liền chạy đi mất rồi.

Nhưng lần này, cô bị A Nhã đè lên giường, khoảng cách gần như vậy, cái gì cũng đều thấy rõ ràng.

Ngay cả hai "đóa hồng anh" kia cong vút ra sao, xúc cảm mềm mại thế nào, cô đều đã biết.

Càng nghĩ, Giang Tầm càng cảm thấy nội tâm mình xao động, không thể bình tĩnh lại được.

Máu mũi càng chảy càng nhiều, không hề có dấu hiệu dừng lại.

Trong xoang mũi rõ ràng đầy mùi máu tươi, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên mùi hương thoang thoảng trên người A Nhã.

Hương bồ kết dịu nhẹ hòa quyện cùng mùi sữa ngọt ngào, từng chút một cuốn lấy cô, khiến cô dù cách rất xa, vẫn có thể nhớ lại hình ảnh sống động, đầy sức hút vừa rồi.

Trong đầu không ngừng hiện lên thân mình trắng nõn, mượt mà của A Nhã, có hình ảnh đối phương quỳ trên giường, đoan trang cởi dây buộc; có hình ảnh đối phương đè lên người mình, hốc mắt đỏ hoe, lại vô cùng quật cường; có hình ảnh sự đầy đặn theo chuyển động mà run rẩy, da thịt rung động.

Những hình ảnh đó, đối với Giang Tầm có lực đánh vào quá lớn, căn bản không chịu nổi!

Cô nhắm chặt hai mắt, mặc kệ có còn chảy máu mũi hay không, trực tiếp dùng hai tay che lấy mặt mình, đầu điên cuồng lắc lư.

Muốn lắc hết những thứ trong đầu ra ngoài.

Cô nhận ra A Nhã quả thật không hề nói đùa với cô, A Nhã quả thật thích cô.

Còn cô thì sao?

Căn bản không tôn trọng tình cảm của A Nhã, thậm chí tùy tiện định nghĩa sự thích của đối phương là đùa giỡn, buộc đối phương phải hành động như vậy.

Giờ ngẫm lại, hành động của cô và A Nhã, quả thật đã vượt qua mối quan hệ tỷ muội bình thường.

Những hành động thân mật như vậy, vì sự vô tri và trốn tránh của nàng, mà vô thức chọn cách xem nhẹ, chính vì thế mới gây ra hiểu lầm cho A Nhã.

A Nhã nói cô đáng ghét, nói hoàn toàn không sai.

Như thế này, cô quả thật rất đáng ghét.

Nói đi nói lại, là do cô sai, mới khiến mọi chuyện thành ra bộ dạng hiện giờ.

Cô cần phải cẩn thận ứng phó, không thể cho A Nhã hy vọng, cũng không thể quá mức làm tổn thương A Nhã.

Giang Tầm dùng hai tay mạnh mẽ x0a nắn mặt mình, còn không chút khách khí "bạch bạch" tát hai cái, khiến khuôn mặt vốn đã ửng hồng, giờ đỏ bừng lên.

Trong phòng, A Nhã quấn chăn, vùi đầu vào đầu gối, giống như một con chim cút, hận không thể chôn vùi bản thân.

Nàng cũng không thể tưởng tượng được rốt cuộc là dây thần kinh nào của mình đã bị chập, lại muốn dùng cái phương pháp đó để dụ dỗ Giang Tầm!

Giang tỷ tỷ lại không phải cái loại người hỗn tạp đó, chỉ sợ không những sẽ không bị nàng dụ dỗ, e rằng còn sẽ cảm thấy nàng bị điên rồi!

Nàng thật sự chỉ là quá sốt ruột, vội vàng muốn chứng minh bản thân.

Nàng không muốn làm em gái gì cả, nàng chỉ muốn được ở bên cạnh Giang Tầm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!