Chương 3: (Vô Đề)

Nhìn tiểu cô nương ôm ngực, vẻ mặt sợ sệt, Giang Tầm biết ngay tiểu cô nương đang hoảng, liền dịu giọng: "Ta muốn tắm cho ngươi. Tắm thì phải c ởi quần áo, hiểu không?"

Nhưng tiểu cô nương chẳng hiểu gì, thậm chí không phản ứng, chỉ ngây ra nhìn cô.

Giang Tầm đau đầu đỡ trán, nhất thời không biết làm sao. Tiểu cô nương này trông ngơ ngác, chắc hẳn đã chịu nhiều khổ cực. Thôi, cứ kiên nhẫn thêm chút vậy.

Thế là cô lại ôm tiểu cô nương, bận rộn trước sau. Cô múc nước ấm vào thùng gỗ, pha thêm nước lạnh cho vừa nhiệt độ. Xong xuôi, cô luồn tay qua hai chiếc ghế dài, nhấc bổng lên như nhấc mớ củi, đặt cạnh thùng nước. Giang Tầm ngồi ghế sau, tiểu cô nương ngồi ghế trước.

Hai người gần đến mức hơi thở cũng chạm nhau. Tiểu cô nương vẫn chẳng chịu rời vòng tay cô, nửa người trên tựa hẳn vào lòng cô, đầu nghiêng gối lên ngực cô.

Giang Tầm nhẹ nhàng kéo ống quần rách rưới của nàng lên. Tiểu cô nương gầy đến thảm thương, chỉ còn da bọc xương, chẳng có chút thịt. Ống quần kéo tới đùi vẫn rộng thùng thình, trông mà xót lòng.

Ở thời nào thì phụ nữ cũng khổ, Giang Tầm thầm nghĩ.

Trên đôi chân gầy guộc chi chít vết trầy, đầu gối có mảng thâm đen to tướng, chính giữa sưng đỏ như vừa va đập mạnh. Chắc là trước đây đụng phải gì đó, chẳng ai chữa trị, để vết thương tự lành, cuối cùng thành ra đáng sợ thế này.

Giang Tầm múc nước ấm, nhẹ nhàng dội lên đôi chân bẩn thỉu. Nhiệt độ vừa phải, tiểu cô nương chỉ khẽ run một chút rồi ngồi im, ngoan ngoãn để cô rửa.

Quả nhiên bẩn quá. Chắc từ lúc bị nhốt, tiểu cô nương chưa từng được tắm. Giang Tầm lấy bồ kết xoa bọt, kỳ cọ đến mức tay nóng rực mới lộ ra màu da thật của nàng trắng mịn, trắng hơn cô cả chục lần! Da mịn thế này, Giang Tầm đành bỏ ý định dùng bàn chải chà mạnh.

Khi rửa chân còn lại, cô phát hiện chân của nàng có vấn đề. Từ mắt cá trở xuống xoắn vặn bất thường, rõ ràng là từng bị gãy. Xương mắt cá lồi ra, như sắp đâm thủng da.

Giang Tầm nổi da gà, rùng mình nghĩ, thảo nào họ gọi tiểu cô nương là "chân què". Vết thương này nặng quá!

Cô càng nhẹ tay hơn, dùng hết một thùng nước mới rửa sạch đôi chân đen sì. Tiếp đến là tay và mặt. May mà tiểu cô nương rất hợp tác, chẳng phản kháng.

Rửa mặt xong, Giang Tầm mới thấy tiểu cô nương đẹp đến bất ngờ. Đôi mắt hạnh to như quả nho, đuôi mắt cong cong như mắt hồ ly, nếu không ngơ ngác thì chắc chắn là một cô gái thông minh lanh lợi. Mũi nhỏ nhắn, môi mọng, khuôn mặt gầy gò giờ chỉ bằng bàn tay, trông chẳng khác gì đứa trẻ.

Giang Tầm mỉm cười, véo nhẹ má tiểu cô nương, tiếc là chẳng có thịt để véo. Phải nuôi cho mũm mĩm chút, sờ mới đã tay!

Đến lúc rửa mình, cô lại gặp rắc rối. Tiểu cô nương ôm chặt lấy áo, nhất quyết không cho cởi.

Hết cách, Giang Tầm đành tìm một chiếc khăn sạch, thấm nước, xoa bọt bồ kết, luồn vào trong áo để lau lưng cho nàng. Nhưng vừa chạm vào lưng, tiểu cô nương đã co rúm lại, giãy giụa, miệng phát ra tiếng nức nở khe khẽ.

"Sao thế?" Giang Tầm ngơ ngác, cúi xuống nhìn. Tiểu cô nương cắn môi đến đỏ ửng, mắt long lanh nước, lệ treo lơ lửng nơi khóe mắt, trông đáng thương vô cùng.

"Ta làm đau ngươi à?" Giang Tầm vội dừng tay, luống cuống: "Đừng khóc, ta sẽ nhẹ hơn."

Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt cho tiểu cô nương, nhưng hành động này như mở van cảm xúc. Nước mắt nàng tuôn như chuỗi ngọc bị đứt, lăn dài trên má, chẳng cách nào ngăn được.

Thấy tiểu cô nương khóc, Giang Tầm vừa xót vừa đau đầu, đành ôm khuôn mặt nhỏ xíu an ủi mãi. Mất một lúc, nàng mới ngừng khóc, mắt đỏ như thỏ, mũi hồng, da mỏng cũng ửng lên.

"Để ta xem, có phải bị thương không?" Giang Tầm cẩn thận kéo áo tiểu cô nương lên. Gọi là áo thì hơi quá, chỉ là mảnh vải rách, vừa đủ che thân.

Áo vén lên, lưng nàng hiện ra trước mắt chi chít vết thương, mỗi vết đều da tróc thịt bong, lộ cả xương trắng. Vì lâu không xử lý, chúng bắt đầu mưng mủ, hôi thối.

Nhìn cảnh này, Giang Tầm sững sờ. Tắm gì nữa, phải đi y quán ngay!

Cô bế bổng nàng lên, đi qua đi lại trong sân vài vòng để trấn tĩnh, rồi lấy áo ngoài của mình bọc cô bé kín mít, vội vã chạy đến y quán.

May mà y quán ngay trên đường, rất gần. Vừa vào, cô giục đại phu xem ngay. Thấy vết thương nghiêm trọng, đại phu vừa trách "làm bậy quá", vừa dẫn họ vào phòng trong.

Những vết mủ cần cắt bỏ thịt thối, nặn sạch nước mủ. Còn cái chân, do để lâu, xương đã liền sai, phải đánh gãy, nắn lại để mọc mới.

Giang Tầm nghe mà hãi hùng: "Nàng  chịu sao nổi? Có cách nào nhẹ nhàng hơn không?"

Đại phu tưởng cô không muốn chữa, lườm một cái, gắt: "Không chữa thì bọc chiếu ném ra bãi tha ma, khỏi chịu khổ nữa!"

"..." Đại phu còn nói như vậy, Giang Tầm vội xua tay: "Chữa, chữa ngay!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!