Chương 28: (Vô Đề)

Giang Tầm khi dễ A Nhã?

Không có đâu!

Cô thấy mình oan uổng. Hai người gặp nhau đếm trên đầu ngón tay, cô nào có cơ hội bắt nạt A Nhã?

Ngược lại, cô bị A Nhã "bắt nạt" thì hơn!

Chưa kịp trả lời, A Nhã vòng tay ôm eo cô, kéo gần hơn.

Nàng ngẩng đầu hỏi: "Ngươi làm gì mà? Có phải gây chuyện với ai không?"

Cả hai gần quá, Giang Tầm thấy rõ lông tơ trắng mịn trên mặt A Nhã, mịn màng như búp bê sứ. Đôi mắt hạnh lườm cô, như muốn nhìn thấu mọi cảm xúc. Theo bản năng, cô dời mắt, nhìn xuống, thấy hàng mi dài rợp bóng trên mắt A Nhã.

"Không có mà? Hôm nay ta chẳng gây chuyện với ai."

Cô nói vậy, nhưng dáng vẻ trong mắt A Nhã chẳng khác gì chột dạ.

"Vậy là có người tìm ngươi gây phiền? Không sao, Giang tỷ tỷ, ngươi nói với ta. Có khó khăn, ta với ngươi cùng vượt qua, không cần một mình gánh."

"Ngươi chẳng phải để ta quản gia sao? Nếu ngươi giấu ta, ta quản kiểu gì?"

"Nếu ngươi xảy ra chuyện, cái nhà này còn gọi là nhà không?"

"Giang tỷ tỷ, A Nhã lo cho ngươi."

Nói đến đây, mắt A Nhã đỏ hoe, mi cong ướt nhẹp, đong đầy nước mắt. Nàng dựa sát vào Giang Tầm, muốn ỷ lại, dùng hành động nói rằng cả hai là một, cùng đối mặt khó khăn.

"Đừng gạt ta. Bình thường ngươi chăm ta, ta cũng muốn chăm ngươi."

"Được không?"

Mắt A Nhã đỏ, đầu cọ vào ngực Giang Tầm, làm nũng.

Giang Tầm đau lòng không chịu nổi. Vừa ngoan, vừa hiểu chuyện, lại nghĩ cho cô, sợ chỉ có A Nhã! Huống chi mấy ngày nay, A Nhã khóc vài lần, trong lúc bệnh, dưỡng thương. Nếu không giải quyết, e thành tâm bệnh.

Nhưng cô thật không gây chuyện!

Hôm nay ngoài bán dao, cô chẳng gặp gì.

Hay là chuyện chém xương đùi hổ?

Nhưng đó là việc nhỏ, không khiến A Nhã lo thế chứ?

Cô thử hỏi: "Ngươi nói chuyện ta so dao với người, là chém xương đùi hổ à?"

"Xương đùi hổ!"

A Nhã tái mặt, thân hình co rúm.

Sao có hổ? Sao nguy hiểm thế?

Nước mắt trào ra, nàng vội sờ eo, tay, cổ Giang Tầm, kiểm tra xem cô có giấu vết thương.

"Không sao, ta không sao, đừng sợ."

Thấy A Nhã hoảng, Giang Tầm nắm tay nàng, đặt vào ngực ôm, tay kia lau nước mắt trên mặt nàng. Gương mặt nhỏ bị cô nâng, nhẹ chà đã đỏ một vệt.

Giang Tầm luống cuống, cuối cùng chỉ ôm nàng vào lòng, nhẹ giọng: "Không có hổ, chỉ là khúc xương chân sau. Hổ chết rồi, không nguy hiểm."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!